Thời gian như bị kéo dài ra, âm thanh kim giây "tích tắc, tích tắc" nơi cổ tay trở nên rõ ràng đến kỳ lạ.
Rất nhiều lúc, Tề Ngang cảm thấy Trần Điền Điền là người mà ngay cả đến gần cũng không dám, huống chi là chạm vào. Thậm chí anh chẳng dám lén nhìn cô, chỉ có thể cố gắng tự thuyết phục mình phải quên đi.
Nhưng con tim thì lại sớm nổi loạn, từ khoảnh khắc anh bắt đầu có những thay đổi sinh lý, hiểu được sự khác biệt giữa nam và nữ, ánh mắt đã vô thức dừng lại trên người cô gái này.
[ Tề Ngang? ] Tin nhắn bên kia vang lên.
Tề Ngang: ...
Anh giữ nguyên nét mặt, trả lời rất bình tĩnh: [ Ừ. ]
Sau đó lại gõ một tin nữa: [ Sao cậu biết là tôi? ]
Chú Lục đâu có gọi đầy đủ cả họ tên cô như thế.
Trong ký ức còn sót lại, Lý Kha và các bạn đều gọi cô là "Điền Điền". Chỉ có Tề Ngang, mỗi lần gọi đều là "Trần Điền Điền". Chỉ duy nhất một lần, khi cô buồn, anh mới dịu giọng cúi đầu dỗ dành, nói: "Được rồi, 'Khí Ầm Ầm' cũng chẳng hay ho gì, đừng khóc nữa được không?"
Cô dùng tay áo anh lau nước mắt, nghẹn ngào mà đầy mong đợi hỏi: "Cậu chịu thừa nhận cái biệt danh đó rồi à?"
Tề Ngang ngập ngừng một chút, rồi "Ừ" một tiếng.
"Vậy thì bọn mình vẫn là bộ đôi ăn ý nhất!"
Trần Điền Điền sụt sùi nước mũi, vừa khóc vừa nhào tới ôm lấy anh, giọng nghèn nghẹn: Ngang Ngang, tớ thích cậu nhất trên đời!"
Từ hôm đó trở đi, ánh mắt của Tề Ngang chưa từng rời khỏi cô.
Sau này khi chia trường, anh cứ nghĩ dù không học cùng thì cũng chẳng sao, nhưng thực tế là ba năm sau đó, anh phải dằn lòng tập "kháng thuốc" từng chút một, nhìn cô ngày càng xa khỏi cuộc sống của mình mà không hiểu vì sao lại như thế.
[ Tự nhiên cậu hỏi chuyện đó làm gì? ]
[ Không phải cậu đang xem mắt à, để tôi giới thiệu cho, chắc chắn còn hơn hẳn cái gã hôm nay. ]
Dù nhìn thế nào, tôi cũng tốt hơn hắn ta cả trăm lần.
Trần Điền Điền vừa tắm xong, tóc còn ướt, trong phòng có điều hòa nên chẳng thấy lạnh. Cô mặc bộ đồ ngủ bông hình thỏ, nằm bò ra giường, cầm điện thoại trả lời Tề Ngang. Ban đầu định từ chối theo phản xạ nhưng nghĩ lại, để Tề Ngang giới thiệu cũng không tệ, ít ra thì đáng tin, nhân phẩm không tồi. Còn chuyện có thật sự kết hôn hay chỉ để đối phó với mẹ thì tính sau.
[ Tôi thích người bình thường một chút, đừng đẹp trai quá, gia đình giống tôi là được. Có công việc ổn định là tốt rồi, tốt nhất là kiểu tính cách dịu dàng. ]
Tề Ngang nhíu mày: [ Cậu thích người không đẹp à? ]
Trần Điền Điền bĩu môi: [ Cũng không phải, chỉ là... cảm giác người đẹp trai không an toàn thôi. ]
Cô vẫn luôn mong muốn có một người thật sự yêu thương mình, nhưng tại sao người đẹp trai lại phải thích cô?
Tỷ lệ ngoại tình của họ quá cao, cô cảm thấy cũng mệt mỏi.
Khi còn ở bên Hạ Gia Nhuận, cô đã hoàn toàn chứng minh được điều này, cô chỉ nên tìm một người đơn giản để ở bên cạnh.
Cũng giống như hồi đó, Trần Trấn không nên mơ mộng về việc có thể đi đến cuối cùng với Chung Chi, người từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong gia đình gia giáo, thế hệ trí thức.
Tề Ngang nhíu mày.
Không an toàn là vấn đề của người đàn ông đó.
Hơn nữa, anh cũng đâu có đẹp trai gì, đâu có gì đặc biệt.
Gia đình anh chắc cũng bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!