Chương 10: Được rồi, ông anh này thật nặng tình nha

Trần Điền Điền ngồi trong xe nhắn tin với Hoàng Chu Chu.

[ Trùng hợp thật, vừa thấy "hoa khôi Lương" trong lời đồn đây. ]

[ ? Ở Tây Thành á? Công chúa cũng chịu quay lại quê à? ]

Cô ấy vẫn còn nhớ người này là vì đối phương từ Kinh Bắc chuyển về, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, khinh thường người khác, hồi cấp ba mua được cái vòng cổ Bulgari mà khoe khoang không để ai yên, cứ như sợ thiên hạ không biết.

Trần Điền Điền cúi đầu gõ chữ: [ Chắc là về theo đuổi Tề Ngang. ]

[ Ui, sức hút của anh Ngang nhà ta lớn dữ ta, vẫn phong độ như xưa nhỉ~ ]

[ Bao giờ cậu về? ]  Trần Điền Điền hỏi.

[ Chắc sau mùng một tết tớ mới về, tớ định đón năm mới với ba mẹ ở Bình Nghi. ]

[ Đợi tháng ba tớ tốt nghiệp xong chắc sẽ chọn ở lại trong nước luôn, tạm biệt UDK, bà đây thề không quay lại nữa. ]

[ Đến lúc đó ngày nào cũng kéo cậu đi ăn, Trần Điền Điền, cậu là người bạn duy nhất của tớ ở trong nước đấy. ]

[ Ừm. ]

Trần Điền Điền thường xuyên bị cô ấy chọc cười.

Cô cầm điện thoại, ngẩn người nhìn màn hình một lúc, má phồng lên, do dự mãi mới mở lời nhắn với Hoàng Chu Chu: [ Cậu có thể cho tớ mượn ít tiền không? ]

Vừa gửi đi, cô cúi gằm đầu, chỉ muốn chui đầu xuống đất.

Hoàng Chu Chu: [... Lại là vì ba cậu à? Cậu trả hết khoản vay trước đó chưa? ]

Lần đầu biết Trần Điền Điền vay tiền, Hoàng Chu Chu giận đến mức phát cáu, mắng cô đầu óc có vấn đề, nhưng sau lại thương vô cùng. Hai người từ lâu không gặp, dù chỉ qua tin nhắn cũng có thể cảm nhận được, sau lần bị chuyển về học ở trường phân hiệu, những biến cố trong gia đình đã thay đổi tính cách của Trần Điền Điền rất nhiều.

Trần Điền Điền thở dài một hơi, nhắn lại:[ Chưa... còn thiếu một ít, nên tớ mới phải mở miệng với cậu. ]

Bên kia im lặng vài phút không thấy hồi âm. Một lúc sau, Hoàng Chu Chu trực tiếp chuyển khoản cho cô 200 nghìn tệ.

[ Tớ chỉ có chừng này thôi, đợi tớ về nước đổi tiền thêm, nhưng tớ nói thật, cậu đừng lo cho ông ấy nữa. Cậu theo ông ấy thì ông ấy có đối xử tốt với cậu chút nào không? Học phí cấp ba, chi phí sinh hoạt có từng bỏ ra đồng nào chưa? Giờ đổ bệnh rồi mới biết tìm cậu. ]

Trần Điền Điền cố gắng giải thích thay cho Trần Trấn: [ Lúc ba mẹ ly hôn thì tớ đã đủ tuổi thành niên rồi, ông ấy cũng không còn tiền, hơn nữa sau khi làm ăn thất bại thì luôn chán nản, uể oải. Lúc tớ học đại học có về thăm ông, ông vẫn muốn gượng dậy làm lại, tóc bạc đi vì lo nghĩ. Nhưng mãi chẳng có cơ hội nào... Giờ bệnh rồi cũng không nói với tớ, còn bảo tớ đừng lo đến sống chết của ông.

Nhưng ông là ba tớ, tớ có thể không lo sao? ]

[ Nói thì nghe hay lắm, nhưng đó là bệnh ung thư đấy, bây giờ thì tiêu tiền mồ hôi nước mắt của cậu để kéo dài mạng sống cho ông ấy, có bản lĩnh thì đi đời đi cho rồi. Giờ còn chẳng phải đang bám trụ trong bệnh viện sống lay lắt à? Tớ thấy ông ấy ăn cơm bệnh viện còn ngon hơn cậu ăn ngoài đó. ]

Trần Điền Điền im lặng.

Ánh mắt cô ảm đạm, cũng có chút hoang mang mà nghĩ: Ừ nhỉ, sao ông không đi đời đi?

Tại sao những người sinh ra cô... từng người từng người lại phải giày vò cô thế này?

[ Chờ tớ có tiền sẽ trả lại cho cậu. ]

[ Đừng ép tớ phải tặng cậu một phần quà gặp mặt mấy trăm ngàn đấy. ]

Trần Điền Điền khẽ cười: [ Cảm ơn cậu ]

Nhưng những khoản nợ nên trả, cô vẫn sẽ trả hết từng đồng.

Cô cúi đầu, tắt âm điện thoại, tra lại tuyến đường, thấy tài xế đang chạy đúng theo chỉ dẫn trên bản đồ về hướng nhà mình, lúc này mới yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!