Yên tĩnh!
Đám người đang chạy trốn kia cũng dừng lại, cùng Nam Tiểu Pháo đồng thời chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng Tô Dật.
Thời khắc này, bóng lưng Tô Dật có chút gầy gò làm cho người ta có loại cảm giác an toàn như Thái Sơn bất khuất, phảng phất không có cái gì là hắn không cách nào chống đỡ!
Vù vù --
Tô Dật thở gấp gáp, chiêu kiếm này để hắn có loại cảm giác sức lực toàn thân bị rút đi.
Những người ở phía sau hắn rốt cục lấy lại tinh thần, dồn dập kinh ngạc thốt lên lên.
"Mịa nó! Thật là lợi hại!"
"Hắn là ai a! Chiêu kiếm kia rất đẹp a!"
"Ta vừa nãy hoa mắt sao?"
"Thật sự sao, lẽ nào tiểu tử này có công phu?"
"Công phu? Hẳn là nhân tài đối với trừ yêu!"
Học sinh, các lão sư đều đang thán phục, liền ngay cả một ít học sinh trên thao trường cũng mắt thấy cảnh tượng vừa nãy, đạo kiếm khí màu xanh kia phảng phất như thế để tim bọn họ đập tăng nhanh.
Nhân loại đều sẽ đối với siêu sự việc tự nhiên cảm thấy hiếu kỳ.
Nam Tiểu Pháo vội vã chạy đến bên cạnh Tô Dật, đỡ hắn lên, quan tâm nói:
"Tiểu tử ngốc, ngươi không sao chứ?"
"Ta không có chuyện gì, mau dìu ta đưa tới nơi an toàn mới không có ai!"
Tô Dật cười khổ thấp giọng nói, hắn hiện tại cảm giác cả người vô lực, nếu có người muốn cướp đi Chu Vũ kiếm, hắn khả năng không cách nào phản kháng.
Đi tới Hoang Cổ, giống như tận thế, lòng người nhất định phải đề phòng!
Tô Dật đã sớm bước vào xã hội, gặp quá nhiều người lừa ta gạt, nên biết rõ điểm này.
Nam Tiểu Pháo hiểu ý, lúc này đỡ hắn rời đi.
Những học sinh, lão sư kia mặc dù rất hiếu kỳ đối với Tô Dật, nhưng không có đuổi theo, bọn họ còn đang hoài nghi con cự mãng vừa nãy kia là từ đâu đến.
Rất nhanh, các lão sư gọi các học sinh tập trung lại, bọn họ cũng đã phát hiện xung quanh đều là rừng cây cao to, dự định lập đội đi vào xem xét, nào biết, đây có thể là hành vi tự tìm con đường chết.
Một bên khác.
Nam Tiểu Pháo dìu Tô Dật đến ký túc xá của chính mình, đây là lần đầu tiên Tô Dật đi vào ký túc xá nữ sinh, nhưng lòng hắn tràn ngập lo lắng nên không có bận tâm nhiều như vậy.
"Phòng ngủ của ngươi không có ai sao?"
Tô Dật tò mò hỏi.
"Ngày hôm nay chúng ta không có tiết học, các nàng đều đi dạo phố hết rồi!"
Nam Tiểu Pháo đáp lại, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Tô Dật, không có sự tò mò cùng với nghi hoặc, chỉ có sự quan tâm sâu sắc.
Thực ra, Tô Dật đã sớm nhận ra được Nam Tiểu Pháo đã có tình cảm với mình, nhưng hắn không dám nhận, vì với gia cảnh gia đình hắn, không xứng với nàng.
Tuy rằng, Nam Tiểu Pháo không tính là tiểu thư nhà giàu, nhưng bản thân lại có điều kiện vô cùng tốt, gia cảnh cũng được coi là khá giả, người theo đuổi nàng xếp hàng khá nhiều, sau này có thể để nàng không phải chịu khổ, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Tô Dật chịu khó làm công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!