Chương 2: Chu Vũ Kiếm Trảm Yêu!

Tô Dật thi triển ra sở học thổi phồng mà hắn học được.

Mặc kệ đối phương là yêu hoàng Ma Quân, hắn cũng không sợ, bởi vì nắm giữ năng lực xóa bỏ thành viên Tô Đế Tông, vì lẽ đó dù hắn có khoác lác, thổi phồng thì lưng hắn vẫn đứng thẳng.

Tô Đế: "Bất kể là ai, sau cùng cũng sẽ gặp phải phiền phức, hiện tại các ngươi đem tài nguyên đưa vào tông môn, Tô Đế Tông không thu rác rưởi, đưa tài nguyên vào Tô Đế Tông chính là mua tính mạng, bản đế không cầu các ngươi đưa vào bao nhiêu, dựa vào sự tự giác của các ngươi, ngày sau Tô Đế Tông lớn mạnh, sẽ có người mạnh hơn gia nhập vào, đến lúc đó các ngươi gặp phiền phức, Tô Đế Tông sẽ giúp các ngươi, bất luận kẻ địch là ai!

Có lẽ các ngươi sẽ nghĩ có thể đem tài nguyên trực tiếp đi tìm trợ giúp nhưng nguy hiểm cũng cực lớn, nếu không muốn, bản đế sẽ trục xuất các ngươi!

"Lời vừa nói ra, Hắc Hổ Hoàng cùng Thanh Yếm Ma Quân chấn động, nhất là khi Tô Dật nói ra hai chữ"trục xuất

"thì linh hồn bọn họ rung động kịch liệt, giống như hồn phi phách tán vậy, uy áp như thế để bọn họ đối với Tô Dật càng thêm kính nể. Hắc Hổ Hoàng:"Tiền bối!

Ta đưa ngài một thanh bảo kiếm, đây là Chu Vũ kiếm trong cấm địa Đại Chu, tuyệt đối là chí bảo!Thanh Yếm Ma Quân:Chu Vũ kiếm? Một trong bảy đại tiên kiếm trong truyền thuyết?Hắc Hổ Hoàng:Đúng rồi, để ở chỗ ta cũng hoàn toàn vô dụng, có thể dẫn tới cường giả trộm mất, không bằng đưa cho tiền bối, truyền thuyết kiếm này có thần thông có thể trảm thiên diệt địa, nắm giữ kiếm này, tiền bối có thể vô địch cả thế gian!Thanh Yếm Ma Quân:Ngươi đây là đang nịnh hót sao?"

Ngay lúc Hắc Hổ Hoàng khoe khoang Chu Vũ kiếm, thì tay trái Tô Dật xuất hiện một thanh trường kiếm trong tay, dài đến nửa mét, mang phong các cổ xưa, như một một cái Thanh Đồng kiếm cũ kỹ.

Chu Vũ Kiếm!

Một trong bảy đại tiên kiếm!

Tô Dật sửng sốt, trực tiếp liền đem thanh kiếm cách không đưa tới!

Hắn theo bản năng nhìn điện thoại di động, trong màn hình tán gẫu đang khí thế ngất trời.

Thanh Yếm Ma Quân:

"Chà chà, Chu Vũ kiếm một trong bảy đại tiên kiếm, lại bị một con hổ yêu như ngươi nhặt được!"

Vu Khuynh Dao:

"Chu Vũ kiếm, chính là Chu Vũ đế chi kiếm, truyền thuyết có thể chém đứt sơn hà, điên đảo nhật nguyệt, không nghĩ tới lại ở trong tay ngươi, nếu như truyền ra, hổ yêu như ngươi chắc chắn phải chết!"

Hắc Hổ Hoàng:

"Hắc hắc, tình cờ nhặt được, nhưng đối với ta mà nói, hoàn toàn vô dụng, hơn nữa còn rất nguy hiểm, sẽ đơn giản hơn nhiều nếu đưa cho Tô Đế tiền bối!"

Thanh Yếm Ma Quân:

"Chúng ta đã cùng Tô Đế liên hệ cùng nhau, còn không cách nào vứt bỏ hình ảnh trong đầu, tu vi Tô Đế rốt cuộc cao bao nhiêu? Ta bỗng nhiên đối với Tô Đế Tông cảm thấy rất hứng thú?"

Ba người tán gẫu đến khí thế ngất trời, tới tấp liên tục.

Tô Dật vung vẩy Chu Vũ kiếm, phát hiện kiếm này nhẹ như hồng mao, cảm giác không hề nặng, kiếm này có lực sát thương hay không?

Hắn quay về bức tường chém ra một nhát, giống như cắt đậu hũ, đem bức tường chẻ ra làm đôi, hắn nhìn mà trợn mắt lên.

Em gái ngươi a!

Ngưu bức a!

Tô Dật nhất thời hưng phấn, cầm kiếm này trong tay, hắn cảm giác độ an toàn tăng lên.

Chợt, hắn nhấc chạy bộ ra ngoài phòng học, bên ngoài vẫn là ban ngày, trời trong veo, thao trường đối diện đang nằm mấy trăm tên học sinh, rải rác khắp nơi, hay vẫn còn cảm giác choáng váng do Hiên Viên Nhân Hoàng tạo ra chăng?

Lúc này, Tô Dật hoàn toàn khiếp sợ.

Chỉ thấy xung quanh trường học mọc lên rất nhiều đại thụ hướng lên trời, thậm chí còn cao hơn so với trường học, bao vây thành một tường thành, đem trường học nhốt lại, như là một ngục giam vậy.

Ven đường một đôi tình nhân đang nằm bắt đầu tỉnh lại, ngay sau đó bọn học sinh trên thao trường cũng đang lục tục tỉnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!