"Xuy!!"
Một tiếng vang nhỏ vang lên, thạch bích vốn cứng rắn, cho dù là trường đao sắc bén cũng khó lòng chém vào, vậy mà hổ trảo vừa hạ xuống đã có thể dễ dàng cắm móng vuốt sắc bén vào trong thạch bích như đánh vào đậu hũ.
Điều này không làm cho Đế Thích Thiên cảm thấy ngạc nhiên. Hiện tại kinh mạch toàn thân đều tràn đầy yêu lực, cho dù là kim thiết cơ hồ cũng không thể làm khó hắn.
Nếu chăm chú vận chuyển yêu lực vào trảo luyện tập thì sau này, bảo đao có luyện trăm lần cũng vô phương đả thương hắn, hơn nữa còn dễ dàng bị hắn làm cho trở thành một đống sắt vụn.
Trên thạch bích lúc này xuất hiện một cái động khẩu nhỏ, hắn đem bảo hạp cùng bình tụ linh đan bỏ vào, sau đó là dùng hòn đá nhét vào động khẩu. Tâm niệm vừa động, yêu khí màu đen nhanh chóng bao phủ lấy hổ trảo.
Hổ trảo đặt lên trên hòn đá vốn đã vỡ ra, yêu lực theo hổ trảo đi vào trong hòn đã, nhất thời hòn đá quỷ dị dung hợp cùng thạch bích, khiến cho thạch bích trở lại trạng thái như chưa từng bị hắn đào tới, một chút khe hở cũng không có.
Hổ trảo thu hồi, nhìn lại thạch bích không có một chút sơ hở hay dấu vết nào, dù cho có người tới đây cũng không thể phát hiện ra trong thạch bích này lại cất dấu đồ vật.
"Bảo hạp vốn có thể ngăn cách thần thức, dù có người tiến vào đây cũng vô pháp dùng thần thức tìm ra được. Bình ngọc đặt bên cạnh cũng nhờ đó mà ẩn dấu được linh khí. Dù người có nhãn lực cao thâm tới đâu cũng không thể phát hiện ra được chỗ quỷ dị của thạch bích này. Đế Thích Thiên hài lòng nghĩ. Như vậy, cho dù hắn có đi ra ngoài, dù cho động vật lạ hoặc con người tiến vào đây cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra nơi cất giấu bảo vật này. Làm xong việc này, Đế Thích Thiên mới đứng dậy đi ra khỏi sơn động, ngẩng đầu hướng nhìn lên bầu trời."Ồ, là hoa khói? Không, không đúng, là tín hiệu báo gì đó." Đế Thích Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra dục hỏa phượng hoàng sống động trên bầu trời, lập tức đồng tử xuất hiện một trận co rút, thầm nghĩ: "Dục hỏa phượng hoàng xuất hiện đúng tại vị trí Bái Nguyệt phát ra tiếng tru, chẳng lẽ Bái Nguyệt thực sự xảy ra chuyện?"
Suy nghĩ vừa ập đến trong đầu, hắn không một chút chần chừ, cả thân hình như cuồng phong lao nhanh về phía đó.
Mặc kệ nơi đó xảy ra sự tình gì, Bái Nguyệt là thuộc hạ đầu tiên của hắn, tương lai cùng với mình sẽ đi vào thế giới tu tiên tung hoành, làm sao có thể để hắn gặp chuyện không may được. Động vật có linh tính như Bái Nguyệt, tìm khắp Hổ Khâu sơn mạch cũng không có bao nhiêu.
Nếu thật sự chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chẳng phải những bố trí của hắn trước đó uổng phí hết hay sao?
Trong sơn mạch là nhà của bách thú, đủ các loại động, thực vật, có loài kiếm ăn, có loài thảnh thơi ríu rít trên ngọn cây ca hát. Lúc này, một bóng đen băng rừng lướt đi rất nhanh.
Chỉ một thoáng, cả khu rừng lâm vào một tình trạng yên tĩnh đến đáng sợ. Không ít loài săn mồi bốn chân đều mềm nhũn, giống như loài thỏ chỉ trốn trong bụi cỏ, không dám chui ra ngoài, cả người run rẩy sợ hãi.
Các loài phi điểu cũng ngưng bặt, không dám ca hát nữa, bị dọa đến độ vươn hai cánh bao phủ lấy đầu, không dám nhìn ra.
Một loại oai vũ đầy uy áp bao phủ khắp bốn phía, tràn ngập trong không khí. Mặc dù thân hắc hổ đã lướt qua rất lâu rồi uy áp vô hình này cũng không tan đi ngay, mà từ từ một lúc mới biến mất, khôi phục lại cảnh tượng ban đầu.
Oai vũ này thực sự quá kinh người, quá bá đạo.
Uy áp đó chính là từ Đế Thích Thiên mà ra.
Lúc này toàn thân hắn kinh mạch đã quán thông triệt để, yêu lực toàn thân vận chuyển không chút trì tắc, mặc dù khiến cho thân hình của hắn tăng lên, nhưng không vì thế mà tốc độ giảm đi, ngược lại càng nhanh hơn.
Không bao lâu sau, Đế Thích Thiên đã tới được vị trí phát ra dục hỏa phượng hoàng.
"Ngao ô!!"
Từng đợt sói tru vang vọng, dường như đang cùng người nào nói chuyện.
"Ta chửi cả tổ tông nhà nó, con bà tên nào phát tín hiệu, còn tưởng là bảo bối gì, không nghĩ tới lại dẫn bọn lão tử tới bầy sói. Nếu biết là ai, lão tử một đao đưa nó đi gặp tổ tông ngay." Một âm thanh phẫn nộ nhất thời lọt vào tai Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên ẩn mình sau một đám cỏ rậm rạp, đưa mắt nhìn tới, vừa thấy cảnh tượng phía trước, đồng tử lại thêm một trận co rút.
Chỉ thấy ở trước mặt hắn là một mảnh rừng trống trải. Nơi này có đến mấy ngàn sói trưởng thành đang tản mát ra hơi thở hung hãn, một đám đang gắt gao nhìn vào đám người phía trước. Phía sau bầy sói là một cái sơn động, bên trong có không ít sói con. Không cần nghĩ cũng biết đây chính là nơi ở của bầy sói.
Lang vương một thân trắng như tuyết đứng trên một tảng đá, bên người có mấy dã lang thân hình cao lớn đứng thủ vệ.
Toàn bộ dã lang đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hơn một trăm tên giang hồ, nam có, nữ có. Những người này bị đàn sói vây quanh, đang chửi ầm lên hết sức thô tục.
Bọn họ vốn là người giang hồ chạy tới Hổ Khâu sơn mạch để tầm bảo, đã tới đây từ sớm túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ. Lần này tất cả tụ tập ở đây chính vì tín hiệu của hầu tử khi trước. So với đám người của Xuất Vân công chúa thì bọn họ ở gần hơn, lại có một thân tu vi nên tới đây sớm hơn rất nhiều.
Nhưng đây đúng là một chuyện ngoài ý muốn khiến họ khóc cũng không được. Không những không có bảo bối gì mà lại rơi vào vòng vây của một đám dã lang.
Cả bọn xuất ra binh khí đề phòng, đồng thời miệng không ngớt chửi rủa tám đời kẻ nào phát tín hiệu.
"Mẹ nó, lần này đúng là xui tận mạng. Nhưng mọi người ở đây đều là tắm máu mà sống, bầy sói này dù có đông nhưng chúng ta có ai là người thường đâu. Nếu liều mạng cùng đám súc sinh này, không chừng có thể mở ra một đường máu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!