Chương 50: Bí Mật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đừng căng thẳng." An Kiệt cầm chiếc thước kim loại đó, đưa ra phía ánh nắng nhìn một lúc, rồi tùy tay đưa cho Giang Hồng, nói: "Nguồn gốc của món đồ này hiện tại chưa ai biết, trả lại cho cậu. Sau này nếu gặp được người hữu duyên, có lẽ họ có thể giúp cậu giải đáp nguồn gốc của nó."

Giang Hồng nhận lấy, cảm ơn, rồi cất đi. An Kiệt lại nói: "Nhưng theo suy đoán của tôi, đây là một phần của một vật giản đồ nào đó."

"À ——" Giang Hồng nói: "Thì ra là vậy." Giọng điệu của An Kiệt trở nên ôn hòa hơn một chút, có lẽ vì Giang Hồng quả thực rất yếu, nên An Kiệt không còn quá gay gắt nữa, giải thích: "Trước khi tìm thấy tất cả các bộ phận, cậu không nhất định có thể nhận rõ toàn cảnh của nó. Tuy nhiên, khi gặp các bộ phận khác, miếng đồ này sẽ sinh ra cộng hưởng, có thể mượn nó để tìm kiếm các phần còn thiếu. Tôi khuyên cậu đừng nói cho bất kỳ ai biết rằng cậu có món đồ này.

Trừ khi thật cần thiết, cũng đừng để bất kỳ ai thấy nó. Tóm lại cậu có được nó từ tay Mê Hoặc, kẻo rước phải phiền phức không cần thiết."

"Vâng, cảm ơn Bộ trưởng." Giang Hồng một lần nữa nói lời cảm ơn.

An Kiệt đối với thân thế của Giang Hồng dường như càng thêm hứng thú, ra hiệu cho cậu ngồi lại, rồi hỏi: "Gia đình cậu làm nghề gì?"

Giang Hồng nghĩ một lát, rồi thành thật trả lời An Kiệt. Trên mặt An Kiệt luôn mang theo vẻ suy ngẫm, bắt đầu "tra hỏi" Giang Hồng như tra hộ khẩu, bao gồm cả việc cậu quen Lục Tu thế nào, nhập học ra sao, làm thế nào phát hiện mình và Viên Sĩ Vũ bị Mạch Kình thay đổi vận mệnh, v.v., như thể muốn hiểu rõ hoàn toàn về Giang Hồng. Kiểu "tra hỏi" này giống như điều tra vụ án hình sự, khiến Giang Hồng luôn cảm thấy không có chỗ nào để trốn tránh.

Cuối cùng An Kiệt cũng nhận ra, khéo léo giải thích: "Bệnh nghề nghiệp thôi, tôi quen hỏi những lời như vậy. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, đừng để bụng."

"Vâng... vâng ạ." Giang Hồng lau mồ hôi.

An Kiệt nheo mắt lại, một lần nữa đánh giá Giang Hồng, hỏi: "Sau khi biết mình bị đổi mệnh, cậu không hề có bất kỳ oán hận nào sao?"

"Không." Giang Hồng thành thật trả lời: "Tôi thấy cũng ổn mà, thậm chí có một chút cảm ơn Mạch Kình, đã cho tôi cơ hội bước vào... thế giới này."

"Kẻ duy mỹ*." An Kiệt lẩm bẩm: "Trần Chân nhất định rất hợp duyên với cậu." Đột nhiên anh ta lại dùng ánh mắt sắc bén quét qua Giang Hồng một cái, nghiêm túc nói: "Theo phán mệnh của Viên Sĩ Vũ, thứ nhất, cậu là mệnh Lục Hung, thiên hố địa kiếp vô cùng hung hiểm, chính là sẽ chết oan chết uổng vào khoảng hai mươi tuổi đó."

(*Duy mỹ: thiên về cái đẹp, chỉ biết cái đẹp=>kẻ duy mỹ: người chỉ biết cái đẹp)

"À." Giang Hồng thực ra không có quá nhiều sợ hãi hay suy nghĩ về cái chết, đáp: "Chỉ cần cẩn thận một chút, tôi nghĩ cũng... không nhất định phải vậy đâu ạ?"

"Nhất định." An Kiệt nhướng mày nói: "Mạch Kình là ai? Ông ta tính toán thời điểm sẽ không sai."

Giang Hồng trước sau không coi cái chết "mệnh trung chú định" này là chuyện lớn. "Tôi trốn trong hầm trú ẩn thì ông làm gì được tôi?"

"Vâng." Giang Hồng nói: "Vậy có lẽ tôi phải cẩn thận hơn một chút... nhỉ?"

An Kiệt: "..."

Giang Hồng chẳng làm gì cả, cứ thế ở trong văn phòng của An Kiệt suốt một buổi chiều.

Buổi tối Lục Tu đưa Giang Hồng về khách sạn, ăn tối ở bên ngoài. Nhà hàng Lục Tu đặt đều rất sang trọng, một bữa hơn ngàn tệ (>3.604.756 VNĐ), Giang Hồng thực sự thấy hơi xót ruột, nói: "Thật ra học trưởng, chúng ta không cần ăn sang trọng như vậy đâu."

Lục Tu cắt bít tết, nói: "Anh muốn ăn mà, không được sao?"

Giang Hồng đành gật đầu. Lục Tu lại hỏi chuyện xảy ra buổi chiều. Giang Hồng lấy mảnh thẻ tre màu đen ra cho anh xem, nhớ lại đề nghị lúc trước của Trần Chân, bảo anh tiếp xúc ngắn ngủi với Mạch Kình, có lẽ có thể moi được thông tin hữu ích nào đó.

"Không biết anh ta có ý gì." Giang Hồng nói.

Lục Tu lướt điện thoại, thuận miệng nói: "Cho em đi thăm tù là vi phạm quy định, dù là Trần Chân cũng không thể trái với điều lệ của Khu Ủy. Nhưng nếu em lợi dụng thủ đoạn phi chính quy, lén lút đi vào, thì không liên quan gì đến anh ấy, hiểu chứ?"

Giang Hồng: "À! Thì ra là vậy! Nhưng em phải làm sao để gặp Mạch Kình đây ạ?"

Lục Tu: "Em hiện giờ là trợ lý thực tập của An Kiệt, mỗi ngày ở bên cạnh cậu ta, còn không tìm được cách sao? Anh chỉ có thể nhắc nhở em đến đây thôi."

Giang Hồng thầm nghĩ: "Mấy người này, sao ai cũng là tinh ranh vậy chứ!"

Ngày hôm sau, Giang Hồng mua hai suất ăn sáng, định tìm Lục Tu ăn cùng. Khi đi thang máy lên lầu, cậu lại đột nhiên nghe thấy giọng nói bí ẩn kia.

"Giang Hồng, hãy đến tìm ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!