Chương 49: An Kiệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cái này…" Giang Hồng có chút thụ sủng nhược kinh*, nói: "Thật sự được sao ạ?"

(*Thụ sủng nhược kinh: được yêu thích, quan tâm, chiều chuộng mà vừa mừng vừa lo)

"Nói là trợ lý." Trần Chân ngồi xuống sau bàn làm việc của mình, nói: "Cũng không có công việc đặc biệt phức tạp nào cần hoàn thành. Gọi cậu đến đây, thứ nhất là vì cậu là người Tào Bân tin tưởng, là đệ tử thân truyền của anh ấy, phải không? Sắp xếp như vậy có thể thúc đẩy giao lưu giữa Khu Ủy và Đại học Thương Khung…"

"À à." Giang Hồng luôn cảm thấy lời Trần Chân có ẩn ý, nhưng nhất thời không hiểu rõ.

"Thứ hai, tôi tin tưởng cậu cũng là người thích hợp nhất." Trần Chân nói: "Cậu là Khu Ma Sư xuất thân phàm nhân duy nhất trong mấy khóa gần đây. Mặc dù cũng là kết quả của duyên phận, nhưng làm người bình thường mà làm được như vậy thì không dễ chút nào. Tôi cho rằng rất nhiều việc, nếu thay đổi góc nhìn, cậu sẽ xử lý tốt hơn."

Lục Tu nói: "Vậy tôi đi đây, giao em ấy cho anh."

Trần Chân "Ừm" một tiếng, Lục Tu lại nói với Giang Hồng: "Trước khi tan sở anh sẽ đến đón em."

Giang Hồng nhìn đồng hồ, gật đầu, vô cùng hồi hộp. Không ngờ vị trí của mình lại là chạy việc cho Trần Chân!

Trong nửa giờ còn lại của ngày hôm đó, Lục Tu không biết đi đâu, còn Giang Hồng thì tập trung vào công việc quen thuộc. Trên bàn làm việc của cậu có một danh sách, trên đó có tên các bộ phận, số điện thoại nội bộ, và tên người phụ trách. Công việc của cậu là ghi nhớ danh sách đó, khi có yêu cầu thì lên xuống các tầng, đưa văn kiện hoặc giúp Trần Chân tìm người phối hợp.

Giang Hồng đặt đồ đạc của mình lên bàn làm việc, đương nhiên bao gồm cả Thiên Miêu Tinh Linh của cậu.

"Kia là cái gì?" Trần Chân nhìn thoáng qua, hỏi.

"Thiên Miêu... Tinh Linh." Giang Hồng nghĩ nghĩ, có nên nói cho Trần Chân sự thật là bên trong có một con yêu quái không. Nhưng cậu chỉ đến thực tập, lại không muốn để Lão Tôn ở trường. Ngày thường cậu cũng sẽ mang theo nó bên người, chỉ cần Lão Tôn không lên tiếng thì chắc là không sao nhỉ?

Nếu đã thông qua cổng kiểm tra an ninh Khu Ủy và được mang vào, thì thường cũng không phải là vật cấm nguy hiểm. Trần Chân liền không hỏi thêm nữa.  

Trần Chân trong giờ làm việc hầu như không nói chuyện, chỉ bận rộn trên máy tính một lát, rồi bắt đầu đọc một cuốn tiểu thuyết.

Đến giờ tan tầm, Trần Chân vẫn ở trong văn phòng, Lục Tu đến đón Giang Hồng.

"Sếp, có cần em đặt cơm tối cho anh không ạ?" Giang Hồng hỏi.

Trần Chân nói: "Không cần, tôi chờ em trai tôi đến, chúng tôi sẽ ra ngoài ăn. Hẹn gặp lại ngày mai, Giang Hồng."

Thế là Giang Hồng liền đi theo Lục Tu, chuẩn bị tan sở, rời khỏi tòa nhà Khu Ủy.

"Tại sao lại là em?" Giang Hồng đến giờ vẫn còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Lục Tu đáp: "Em không hiểu à?"

Giang Hồng vẻ mặt mờ mịt, Lục Tu giải thích: "Thúc đẩy giao lưu giữa Đại học Thương Khung và Khu Ủy. Trần Chân không biết Tào Bân đang làm gì, Tào Bân cũng không biết Trần Chân đang làm gì. Để em đi theo Trần Chân, vì Hiệu trưởng Tào tin tưởng em, có thể từ bên cạnh truyền đạt một số thông tin cho Tào Bân..."

"À, là như vậy ạ." Giang Hồng nói: "Nhưng Hiệu trưởng Tào chắc cũng sẽ không hỏi em đã xảy ra chuyện gì ở Khu Ủy đâu nhỉ?"

Có Khu Ma Sư khác bước vào thang máy, hai người liền dừng cuộc nói chuyện. Mọi người đều tỏ vẻ đề phòng, liếc nhìn Lục Tu một cái, rồi đứng cách hai người họ rất xa, giữ khoảng cách.

Khu Ủy đã sắp xếp một khách sạn 5 sao để các học sinh hợp tác ở, mỗi phòng hai người, điều kiện vô cùng tốt. Khách sạn còn có phòng tập thể thao và bể bơi. Về phần ăn uống, không ít học sinh chọn ăn tối ở căng tin của Khu Ủy. Lục Tu nhận thẻ phòng xong, đưa Giang Hồng đi nhận phòng. Hai người cứ như thói quen thường ngày mà ở cùng nhau.

"Hôm nay không ra ngoài đâu." Lục Tu lại dẫn Giang Hồng đến nhà hàng Trung Quốc của khách sạn ăn cơm, nói: "Tối nay anh còn có việc phải xử lý."

"Vâng vâng, em cũng mệt rồi…" Giang Hồng đã mệt rã rời. Ở văn phòng Trần Chân khiến cậu tiêu hao tinh thần quá nhiều, dù không làm gì cụ thể nhưng lúc nào cũng có chút căng thẳng.

"Có phải còn một lý do nữa không?" Giang Hồng chợt nhớ ra, nói: "Vì gia thế nhà em không có Khu Ma Sư?"

"Có lẽ vậy." Lục Tu nhìn điện thoại. Từ khi dẫn đội ra ngoài, tin nhắn trên điện thoại của anh không ngừng dừng lại. Mặc dù đa số đều giao cho các lớp trưởng xử lý, nhưng chỉ cần trong nhóm có người nói chuyện, dù là chuyện vớ vẩn, anh cũng phải xem qua, kẻo có chuyện gì xảy ra mà không kịp xử lý.

Đại học Thương Khung, hầu hết học sinh Nhân tộc đều là con cháu các gia tộc Khu Ma Sư. Chỉ có Giang Hồng là không có gia tộc chống lưng, đúng như lời Trần Chân nói, là một thực tập sinh xuất thân phàm nhân rõ ràng. Không có thân thế cũng có nghĩa là không có quan hệ lợi ích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!