Chương 48: Trợ Lý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một luồng hơi ấm từ trái tim dâng lên, chảy dọc theo kinh Tam tiêu thủ thiếu dương*. Không, giống như một đốm lửa đang cháy hừng hực, ngọn lửa lan tỏa theo kinh mạch, dũng mãnh dồn về ngón áp út tay trái, rồi tuôn trào ra ngoài.

(*Từ góc trong chân móng ngón tay 4, dọc theo bờ ngón 4, lên mu bàn tay đi giữa xương bàn tay 4 -5, qua cổ tay, lên mặt sau cẳng tay, đi giữa hai xương trụ và xương quay, qua khuỷu tay, lên mặt sau ngoài cánh tay, qua vai, lên cổ, rồi vòng quanh tai, đi sâu vào tai và tận cùng ở đuôi mắt, nơi huyệt đồng tử liêu.)

Khoảnh khắc ngọn lửa lóe lên ở đầu ngón áp út, Giang Hồng đầu tiên ngây người, sau đó gào lên một tiếng điên cuồng.

"Tôi biết rồi ——!!" Giang Hồng dốc hết sức mà gào lớn, không gì có thể cướp đi niềm vui sướng tột độ của y vào khoảnh khắc này: "Tôi biết dùng pháp thuật rồi ——!!"

Lục Tu đưa ngón trỏ lên bịt tai. Sau tiếng cười điên dại của Giang Hồng, cậu đột nhiên mở cửa, lao ra ngoài.

Mọi người: "???"

Lục Tu: "Cậu ấy đi chạy vòng đấy, lát nữa sẽ quay lại và leo lên người thầy, hiệu trưởng thầy cứ đặt cà phê xuống trước đi, kẻo đổ hết lên người đấy."

Giang Hồng chạy ba vòng qua lại ở tòa nhà trung tâm, rồi lại xông vào, lao về phía Tào Bân, hô: "Cảm ơn! Cảm ơn hiệu trưởng!" Sau đó liền "cưỡi" lên người anh ta.

Tào Bân: "..."

Tiếp đó, Giang Hồng lại nhào về phía Lục Tu. Lục Tu đang định đứng lên, bị Giang Hồng nhảy bổ tới, cưỡi lên vai.

"Cảm ơn học trưởng!" Giang Hồng lại kích động hô.

Ngay sau đó, Giang Hồng nhào về phía Hạng Tư Quy. Tư Quy đang xào bài, bị cậu bất ngờ lao tới, bài bay tứ tung khắp sàn. Cuối cùng, sau khi nhào xong Tiểu Bì, Giang Hồng mới chịu bình tĩnh lại.

Tiểu Bì ha hả cười, mừng rỡ thay cho Giang Hồng.

"Hiện tại em có thể dùng một số lá bùa và đại đa số pháp bảo." Tào Bân nói: "Nhưng vì em vẫn chưa thuần thục cách chế bùa và sử dụng bùa, cho nên cần phải cẩn thận. Ngày thường có thể để Lục Tu cùng em luyện tập."

"A ha ha ha ha ——" Giang Hồng nói: "Cuối cùng tôi cũng có thể phát sáng và tỏa nhiệt rồi!"

"Là lửa kìa." Tiểu Bì thốt lên đầy ngưỡng mộ: "Ngầu quá đi."

Giang Hồng liền khoe: "Châm thuốc được nè, cậu có hút thuốc không?"

Giang Hồng để ngón áp út phát ra ngọn lửa, tiến đến gần Lục Tu. Lục Tu lập tức nắm chặt cổ tay cậu, không cho cậu lại gần, nói: "Tránh ra!"

Nhìn đi nhìn lại, dường như ở đây không có ai hút thuốc. Giang Hồng hỏi: "Lửa hiếm lắm sao? Hiệu trưởng, sao thầy chưa bao giờ dạy chúng em pháp thuật hệ hỏa vậy?"

Tào Bân mỉm cười, không trả lời.

Tiểu Bì nói: "Năng lượng Tâm Luân có thể thúc đẩy năng lượng tự nhiên thuần túy rất hiếm. Đây là sức mạnh hiệu trưởng ban cho cậu sao? Ghen tị quá đi mất."

Hạng Tư Quy làm một động tác, toàn bộ bài bay trở lại vào tay cậu, nói: "Đó là Tam Muội Chân Hỏa, có thể thiêu cháy mọi thứ. Cậu cẩn thận một chút, đừng có đùa với lửa mà tự thiêu đó."

"À à, xin lỗi nhé." Giang Hồng lập tức thu lửa lại.

Tiểu Bì nói: "Lửa sáng thế, băng mạt thế, sức mạnh của ngọn lửa thật sự quá ngầu."

"Cậu là thần thú mà." Hạng Tư Quy vừa xào bài vừa nói: "Đừng có lúc nào cũng ngưỡng mộ cái này cái kia mãi thế."

"Năng lượng căn nguyên của anh là gì?" Giang Hồng chợt nhớ ra, quay sang hỏi Lục Tu.

"Băng." Lục Tu đáp.

Giang Hồng lại hỏi: "Nếu em thường xuyên dùng nó, có làm tiêu hao năng lượng Tâm Luân không?"

"Không đâu." Hạng Tư Quy lạnh nhạt đáp: "Nhưng cậu đừng có lấy nó ra để châm thuốc cho người khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!