Chương 47: Nhân Nhật (Ngày Người)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*Ngày thứ bảy của tháng âm lịch đầu tiên, còn được gọi là /Rénrì/ ngày người, "Lễ hội Rénrì" hoặc "Lễ hội Rénshēng", là một trong những lễ hội truyền thống của Trung Quốc. Theo truyền thuyết, ngày này là ngày sinh của nhân loại.)

- Theo Baidu

Cuối cùng cũng về nhà!

Khi Giang Hồng về đến nhà, cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí ở Trùng Khánh thực sự quá tuyệt vời. Bốn mùa rõ ràng, mà lại không quá lạnh. Bước vào khu dân cư, lập tức ném hết mọi kế hoạch dưỡng lão ở Thế ngoại đào nguyên ra sau đầu. Quả nhiên vẫn là quê hương mình là tốt nhất.

"Bố! Mẹ!" Giang Hồng reo lên: "Chúng con về rồi!"

Đón chào cậu lại là một căn nhà trống trải – quả nhiên, mẹ Giang nói miệng thì lo lắng, nhưng những hoạt động giải trí hàng ngày lại chẳng bỏ chút nào. Bố thì cùng công nhân công ty đi gặp mặt chúc Tết cuối năm rồi.

Giang Hồng thầm nghĩ: "Xem ra mình có ở nhà hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, vậy mà mình cứ áy náy mãi."

Nhưng tối đó, bố mẹ cậu vẫn về nhà. Mẹ Giang làm một bàn đầy món ăn, và Giang Hồng đã chia sẻ không ít những hiểu biết, trải nghiệm thú vị từ chuyến đi. Khi biết Lục Tu sẽ ở lại ăn Tết, bố mẹ Giang thể hiện sự hoan nghênh nồng nhiệt.

Bố Giang còn quý Lục Tu hơn cả con trai mình, kéo anh lại trò chuyện rất nhiều, bao gồm cả lần vào cổ vật trước. Mỗi chi tiết đều khiến bố Giang cảm nhận được thế nào là chuyên nghiệp, thế nào là chính quy, không khỏi cảm thán rằng tri thức chính là sức mạnh.

"Các con nhìn thế nào?" Bố Giang hỏi: "Bác thấy mấy cái cổ vật này cơ bản chẳng có nhiều điểm nhấn gì cả."

"Lên đồng viết chữ ạ." Lục Tu khiêm tốn nói.

Bố Giang sững sờ, rồi phá lên cười ha hả.

Sau bữa tối, bố Giang hỏi: "Bảo bối à, gia đình học trưởng con thế nào vậy? Bố không tiện hỏi thẳng nó."

Giang Hồng trước đó đã hỏi Lục Tu rồi, liền đáp theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn: "Bố mẹ anh ấy ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng rồi ạ."

"Ồ —— ồ ——." Bố Giang nói: "Được, được. Thật không dễ dàng, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn."

Giang Hồng thầm nghĩ đối với một con rồng mà nói, chắc là không quá bận tâm chuyện này… Nhưng rồi bố Giang lại chuyển chủ đề, nói: "Con thấy con gái của chú Mạc thế nào, du học Anh quốc, ngành tài chính, đã học xong thạc sĩ…"

Giang Hồng: "Cái chị đó không phải bố muốn giới thiệu cho con làm đối tượng sao? Dù con chẳng có ý định xem mắt với chị ấy, nhưng đây là ý gì nữa ạ!"

Bố Giang lời lẽ thấm thía nói: "Người ta không để mắt đến con, nhưng Tiểu Lục thì nhất định không thành vấn đề. Mặc dù bố mẹ không ở bên cạnh, nhưng nó thân mật với con như vậy, nhà mình tựa như nhà nó. Bố thấy được đấy, năm nay nó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Một trăm sáu!" Giang Hồng đáp.

Bố Giang: "Bố hỏi tuổi, không phải cân nặng. Nó nặng đến thế sao? Nhìn không ra nhỉ."(160kg bên Trung = 80kg bên Việt)

Giang Hồng đột nhiên có chút khó chịu, nói: "Không được, họ không hợp đâu."

Bố Giang chỉ hận không sinh được con gái, để có thể giữ chân một thanh niên tài tuấn như Lục Tu ở bên cạnh, mỗi ngày làm anh ấy lên đồng viết chữ, vào cổ vật cho mình.

Giang Hồng trong khi Lục Tu không hay biết, đã phá hỏng đề nghị mai mối của bố mình, dù sao Lục Tu cũng sẽ không bận tâm. Nhưng nếu Lục Tu tìm đối tượng, mình có thể chấp nhận kiểu người như thế nào đây? Lòng chiếm hữu của Giang Hồng đột nhiên trở nên rất mạnh. Sau chuyến đi này, cậu đã coi Lục Tu như vật sở hữu, huynh trưởng cũng được, thú triệu hồi cũng thế… Nếu Lục Tu mà có bạn gái, có lẽ Giang Hồng sẽ không ngày nào cũng chơi với anh ấy nữa.

Lục Tu ở lại nhà Giang Hồng ăn Tết suốt một tuần, và trong khoảng thời gian đó, anh một lần nữa khiến bố Giang thay đổi cách nhìn về mình. Suốt bao năm qua, Giang Hồng gần như chưa bao giờ thực sự thể hiện được trách nhiệm của một người con. Cậu vốn quen được phục vụ tận nơi, tuy không kén chọn nhưng cũng chẳng mấy khi chủ động giúp đỡ việc nhà. Trái lại, Lục Tu lại hoàn toàn khác: mỗi ngày đều đích thân dán câu đối xuân, bày biện rượu, chỉ cần một cuộc gọi là sẵn sàng đưa tài liệu cho bố Giang. Cho dù việc gì, anh cũng chu toàn, thậm chí còn tốt hơn cả con trai ruột của ông. Khi kỳ nghỉ bắt đầu, ngày nào Lục Tu cũng cùng bố Giang chơi tennis, trò chuyện vui vẻ.

Bố Giang chỉ cảm thấy trước mặt con trai mình là một người hầu, còn trước mặt Lục Tu mới tìm lại được cảm giác làm bố.

Mùng chín Tết, cả gia đình bốn người còn cùng nhau ra Walmart mua sắm đồ Tết. Lục Tu đẩy xe, Giang Hồng ném vào xe những món ăn vặt hai người thích. Mẹ Giang gặp người quen, thấy trong nhà có thêm người, liền giới thiệu: "Đây là cháu trai của ông xã chúng tôi."

"Rồng ngoan ngoãn, anh có muốn ăn cái này không?" Giang Hồng vừa cầm gói đồ vừa hỏi, làm động tác đưa tới miệng Lục Tu như muốn đút cho anh.

"Có thể cân nhắc nếm thử." Lục Tu trước nay với chuyện ăn uống luôn giữ thái độ ai mời cũng không từ chối.

"Phao phao long*, còn cái này thì sao?" Giang Hồng lại cười cười, đưa tiếp món khác ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!