Chương 46: Cố Hương

Bà nội Sở Thần mở tủ năm ngăn, lấy ra một tấm ảnh đã ngả vàng được coi như trân bảo, chụp từ gần một thế kỷ trước. 83 năm trước, bà vẫn còn là một cô bé bảy tuổi, cùng bố, mẹ, ông nội, bà nội, chụp chung một tấm ảnh trước Cung điện Potala. Người chụp cho họ là một người Anh.

Một tấm ảnh đen trắng khác, còn có từ thời xa xưa hơn, khi bà nội Sở Thần còn chưa ra đời. Đó là ảnh ông bà nội hồi trẻ, mặc Âu phục, dáng vẻ quả thực có bóng dáng của Giang Hồng.

Bức ảnh này được chụp vào năm 1890, năm đó, ông bà nội khoảng 40 tuổi.

Sở Thần chỉ vào bức ảnh, giải thích cho hai người. Lục Tu trầm mặc lắng nghe, bỗng nhiên dùng một ánh mắt kỳ dị, chăm chú nhìn gương mặt Giang Hồng.

"Nói gì vậy?" Giang Hồng nhận lấy bức ảnh, vô cùng khó hiểu.

"Sở Thần nói, bà nội cậu ta là thổ ty*." Lục Tu giải thích: "Sau khi gả về nhà chồng, đã giữ lại một số ảnh chụp ngày xưa. Người bình thường không có tư cách chụp ảnh, là người Anh đã chụp cho họ."

(*Thổ ty () là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số.)

Giang Hồng nói: "Quả thực có chút giống nhau."

"Em có quen thuộc với nơi này không?" Lục Tu đột nhiên hỏi.

Giang Hồng: "Em... hoàn toàn không có cảm giác gì."

Lục Tu im lặng. Giang Hồng vẫn đang trong trạng thái phản ứng cao nguyên, đầu đau từng cơn, không thể tập trung chú ý lắm. Nhưng anh hiểu ý Lục Tu, chuyện này không thể nào xảy ra được chứ? Đã xác nhận rồi mà... Ngàn vạn suy nghĩ lướt qua, Giang Hồng lại có chút trốn tránh, không muốn nghĩ nhiều về ý nghĩa ẩn chứa đằng sau chuyện này.

"Còn ảnh nào nữa không?" Lục Tu lại hỏi. Lần này anh thậm chí quên chuyển sang tiếng Tạng, nhưng Sở Thần vẫn hiểu, tự mình đứng dậy, đỡ bà nội, đi lên gác mái.

Giang Hồng nói: "Chỉ là trông hơi giống thôi, không phải anh nói, đứa bé kia mất từ rất nhỏ, hẳn là chưa kết hôn, không để lại con cái chứ?"

Lục Tu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tấm ảnh ông cố của Sở Thần.

Một lát sau, Sở Thần lại đỡ bà nội xuống. Bà nội cầm một khung ảnh rất nhỏ, đưa cho họ, rồi nói vài câu.

Lần này là Sở Thần phiên dịch: "Em trai của bà, em trai."

Trong ảnh là một cậu bé rất trẻ, khoảng 13-14 tuổi, cười rạng rỡ đầy nắng.

Lục Tu vừa nhìn thoáng qua, tay liền không ngừng run rẩy, rồi nhìn Giang Hồng. Đó rõ ràng chính là Giang Hồng!

Hai người chìm vào sự im lặng kéo dài. Lục Tu nắm chặt khung ảnh, nhưng lại không nhìn vào bức ảnh nữa, ngược lại mơ hồ nhìn Giang Hồng.

Giây phút ấy, khi nhìn chăm chú vào Giang Hồng, hốc mắt Lục Tu lại đỏ hoe.

"Cái này…" Giang Hồng cũng không biết nên nói gì.

"Giống không?" Sở Thần cười tếu táo như thật mà bình luận: "Giống! Uống đi! Lục Tu! Uống rượu!"

Lục Tu ngơ ngẩn nhìn Giang Hồng, Giang Hồng cũng có chút bối rối nhìn lại Lục Tu. Thiếu niên trong bức ảnh kia, rõ ràng chính là dáng vẻ của Giang Hồng, từ ánh mắt, sống mũi, cho đến nụ cười, không hề sai biệt.

Sở Thần lại nói thêm vài câu với Lục Tu, nhưng Lục Tu vẫn điếc đặc, đứng im như một pho tượng. Giang Hồng nhìn Lục Tu, rồi lại nhìn bức ảnh trong tay.

"Cậu ấy mất rồi." Sở Thần lại làm điệu bộ một "đứa trẻ", dù thiếu niên trong ảnh không còn là trẻ con nữa, giải thích: "Mười mấy tuổi, mất rồi, bị bệnh."

"Tôi có thể…" Giang Hồng ngập ngừng: "Chụp một tấm hình không? Không hiểu sao, cứ như thấy chính mình…"

Sở Thần ra hiệu tùy ý, rồi làm động tác cầm khung ảnh, định đưa cho Giang Hồng. Giang Hồng vội xua tay. Bà nội của Sở Thần lại đến gần, mang theo nụ cười hiền từ, nhất quyết bắt cậu phải nhận lấy bức ảnh này.

Đầu óng Giang Hồng trống rỗng, đành phải nhận bức ảnh đặt vào lòng.

"Anh tin rồi." Lục Tu đột nhiên cất tiếng.

Giang Hồng: "Cái… Cái gì cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!