Chương 45: Cờ Kinh (Cờ cầu nguyện)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Được rồi, hôm nay đi Lhasa, xuất phát!" Trời vừa sáng, Giang Hồng đã bật dậy, đầy tinh thần, lên số. Con đường hôm nay đối với cậu là một thử thách, trên đường còn phải vượt qua đèo Niệm Thanh Đường Cổ cao 5190 mét so với mực nước biển.

Cảm nhận được cảm xúc của Giang Hồng, khi càng gần Lhasa, Lục Tu cũng trở nên trầm mặc hơn.

"Em thậm chí không hề có phản ứng cao nguyên*." Giang Hồng tự hào nói: "Xem ra cơ thể vẫn ổn, thích nghi rất tốt."

(*Phản ứng cao nguyên, hay còn gọi là sốc độ cao, là hiện tượng phổ biến khi đến những khu vực có độ cao lớn.)

"Ừm." Lục Tu nói: "Lái xe chậm rãi lên thì không dễ phản ứng đâu."

Giang Hồng nói: "Phản ứng thì không có, nhưng mà thường xuyên bay trên trời nên quen rồi."

Lục Tu không có kính râm, đón ánh sáng chói mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc, họ đến đèo Niệm Thanh Đường Cổ. Lục Tu xuống xe, cùng Giang Hồng mỗi người đặt một viên đá lên đống đá nguyện ước. Nơi đây du khách tấp nập qua lại, những lá cờ cầu nguyện bay phấp phới không ngừng thay đổi. Dù thế giới bên ngoài có thay đổi thế nào, thời gian ở đây dường như vẫn yên tĩnh.

"Anh đã từng đến đây chưa?" Giang Hồng vừa chụp vài tấm ảnh, vừa hỏi Lục Tu.

"Anh đã đến rồi." Lục Tu đáp: "Anh còn từng buộc cờ cầu nguyện ở đây nữa."

Giang Hồng tò mò: "Cái nào vậy anh?"

Lục Tu dẫn cậu đi xem. Giang Hồng ngạc nhiên: "Lâu như vậy rồi mà vẫn còn ư?"

"Nhiều năm qua đi." Lục Tu trầm ngâm: "Cửa núi Cổ Lạp của Niệm Thanh Đường chưa bao giờ thay đổi."

Đó là một mảnh vải trắng tinh, trải qua hơn một trăm năm, giờ đã hoàn toàn phai màu, ố vàng, những câu kinh văn sớm đã nhạt nhòa, chỉ còn lại dấu vết của mưa và cát bụi.

Giang Hồng băn khoăn: "Cờ cầu nguyện là để ước nguyện sao? À, em chẳng hiểu gì cả, hỏi vậy có bất kính quá không ạ...?"

Lục Tu nhẹ nhàng giải thích: "Không đâu, cờ cầu nguyện còn gọi là cờ kinh, treo trên núi, bên hồ, ở những nơi có gió. Mỗi khi gió thổi lay động một lần, đều tương đương với việc niệm một lần kinh. Nó quả thực dùng để ước nguyện, nhưng cũng có thể không."

Giang Hồng ngẩng đầu cùng Lục Tu nhìn lá cờ cầu nguyện đã tồn tại 160 năm.

"Anh đã ước nguyện điều gì thế?" Giang Hồng lại hỏi: "Em hỏi có được không?" Giọng Lục Tu rất bình tĩnh, như thể ở đỉnh núi biệt lập với thế gian này, lòng anh cũng trở nên lắng đọng.

"Anh còn có thể ước nguyện điều gì nữa?" Lục Tu thản nhiên nói: "Nguyện vọng của anh, từ trước đến nay chỉ có một, chính là tìm thấy cậu."

Giang Hồng không nói thêm lời nào, cũng không đính chính với Lục Tu rằng "phải là tìm thấy Viên Sĩ Vũ mới đúng." Họ sóng vai ngắm nhìn lá cờ cầu nguyện, bên tai chỉ còn tiếng gió rít gào.

Cuối cùng, Lục Tu nói: "160 năm tìm kiếm, đã kết thúc. Lá cờ này cũng có thể gỡ xuống rồi."

Giang Hồng hỏi: "Anh muốn lấy nó xuống sao?"

Lục Tu duỗi tay, định nhảy vài bước.

Giang Hồng vội nói: "Để em giúp, em bế anh..."

Lục Tu đáp: "Anh bế cậu, cậu gỡ xuống." Lục Tu để Giang Hồng ngồi trên vai mình. Giang Hồng cẩn thận gỡ lá cờ cầu nguyện đã hơn một trăm năm tuổi. Năm tháng đã quá dài, phần đục lỗ đã hòa làm một thể với sợi dây.

"Anh buộc hồi đó sao mà cao thế, lại còn chặt nữa..." Giang Hồng loay hoay một lúc lâu mới gỡ được.

Lục Tu đón lấy, nghiêm túc ngắm nhìn, rồi cẩn thận cất vào.

Rời khỏi cửa núi Cổ Lạp của Niệm Thanh Đường, họ lên đường tới Lhasa

- chặng cuối cùng của hành trình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!