Còn mười bảy ngày nữa là đến Tết, Giang Hồng lái xe về nhà, xuống xe thử trước, mọi thứ đều bình thường, mọi chức năng đều hoạt động trơn tru. Lục Tu đã chuẩn bị xong tất cả vật tư, vậy là họ có thể xuất phát.
Mẹ Giang nhìn chiếc xe một vòng, có chút động lòng. Một mặt không tin con trai có thể hoàn thành toàn bộ chuyến đi, một mặt lại khuyến khích bố Giang năm nay cũng mua một chiếc nhà xe.
"Chúng con đi đây!" Giang Hồng vẫy tay chào cha mẹ từ ghế lái, bắt đầu chuyến du lịch bằng xe nhà tự lái đầu tiên của mình. Lục Tu thì ngồi ở ghế phụ, tự giác thắt dây an toàn.
"Rồng cũng phải thắt dây an toàn sao?" Giang Hồng hỏi.
Lục Tu: "Nếu không thì sao? Cậu muốn bị trừ điểm thì anh cũng có thể không thắt."
Giang Hồng chỉ cảm thấy rất thú vị, chở một con rồng đi tự lái, đây đúng là trải nghiệm kỳ diệu của đời người. Cậu không sợ xe bị hỏng dọc đường, có Lục Tu ở đây thì ngay cả xe tải cũng chẳng cần. Dù có lỡ chạy xuống mương, Lục Tu cũng có thể kịp thời đưa xe lên. Tiền đặt cọc xe vẫn là do Lục Tu trả.
"Lão Tôn!" Giang Hồng nói: "Giúp tao chỉ đường nhé, đi Thành Đô trước."
Lục Tu hỏi: "Tối nay có đến được Thành Đô không?"
"Ây, hơi khó đấy, đã gần trưa rồi, đến đâu hay đến đấy." Giang Hồng nhìn bản đồ, đặt Thiên Miêu Tinh Linh ở cạnh cửa sổ xe dễ nhìn phong cảnh, vào số, khởi động xe, xuất phát thôi.
"Hình như không phải đường này." Giang Hồng nói: "Sao lại là lên đường cao tốc vành đai thành phố vậy?"
Lục Tu: "??"
Trạm thu phí cao tốc.
Giang Hồng: "Không không, đúng rồi, ồ tốt quá, vào cao tốc rồi. A, em có phải vừa va chạm vào cái gì không?"
Lục Tu: "…"
Giang Hồng: "Chiếc xe này lớn quá, cứ sợ va vào đồ vật."
Lục Tu: "………………"
Giang Hồng: "Đoạn đường này giới hạn tốc độ bao nhiêu km ấy nhỉ?"
Lục Tu: "……………………"
Trạm dừng chân.
Giang Hồng: "Có cần xuống xem một chút không, em nghi ngờ lúc em đỗ xe có phải đã va vào chiếc BMW bên cạnh không?"
Lục Tu: "Anh mua bảo hiểm va chạm cho cậu rồi."
Ngày đầu tiên xuất phát, trên xe tràn ngập những đoạn hội thoại không chắc chắn như vậy. Lục Tu nghe đến sau cùng thì quả thật không nỡ nhìn nữa. May mà kỹ thuật lái xe của Giang Hồng vẫn rất tốt, lần đầu tiên lái một chiếc xe lớn như vậy, dưới sự tập trung cao độ, không va chạm, không xảy ra tai nạn, cũng không bị xe phía sau bấm còi.
Giang Hồng còn dùng bếp từ nấu cơm cho Lục Tu, Lục Tu nhìn một lúc rồi hỏi: "Cậu có cần giúp gì không?"
Giang Hồng vội nói: "Không cần, để em hầu hạ anh đi, đại gia (ông lớn)."
Lục Tu: "Nghe giống đang nói móc quá."
Giang Hồng cười nói: "Không không, anh thật sự là đại gia, em nói chuyện chưa bao giờ âm dương quái khí*."
(*Âm dương quái khí: Cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
Dù sao Lục Tu cũng đã chi trả gần như toàn bộ chi phí đi lại. Dọc đường đi, Giang Hồng hạ quyết tâm tuyệt đối không để Lục Tu làm gì cả, mình hầu hạ anh ấy là được rồi.
"Câu này nghe rất âm dương quái khí." Lục Tu nói.
Lục Tu đeo kính râm, mở ghế ra bên ngoài xe, ngồi tắm nắng. Sau khi Giang Hồng nấu xong cơm, hai người cùng nhau ăn trưa. Trên xe còn có một chiếc máy rửa bát mini, quả thực quá xa hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!