*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời khỏi trường học, Giang Hồng đã trải qua một đêm không ngủ tại sân bay Tây An. Cậu bắt chuyến bay sớm nhất hôm sau về đến nhà, rồi sau đó là ngủ vùi, ngủ đủ một ngày một đêm.
Sáng ngày thứ ba, khi Giang Hồng lê tấm thân rệu rã xuống lầu, cậu thấy trên bàn có thêm một phần bữa sáng của mình. Bố đang đọc báo, không ngẩng đầu lên hỏi: "Về rồi à?"
"Vâng…" Tâm trạng Giang Hồng khá trùng xuống. Cậu lặng lẽ ăn hết bữa sáng mẹ làm.
Mùa đông ở Trùng Khánh thường mưa, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi. Ban ngày thì sương mù giăng lối, bầu trời bị bao phủ bởi những tầng mây dày, mặt trời hiếm lắm mới ló dạng một lần. Hôm nay vừa đúng là một ngày nắng. Cứ đến ngày có nắng, người dân địa phương thường thích dắt người già, trẻ nhỏ đến công viên phơi nắng.
Bố Giang liền đề nghị mọi người mang theo đồ ăn, giữa trưa cùng đi công viên dã ngoại. Giang Hồng vì thế lại vui vẻ hơn một chút. Cậu không muốn bố mẹ biết mình đã gặp chuyện buồn ở trường, nên cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.
"Mang ta theo!" Thiên Miêu Tinh Linh nói từ trong phòng ngủ.
"Suỵt!" Giang Hồng giật mình, lập tức ra hiệu Thiên Miêu Tinh Linh đừng lên tiếng. Về đến nhà, cậu lại quên mất loa vẫn còn ở trong đèn thần.
"Bảo bối, con đang nói chuyện với ai thế?" Mẹ Giang tò mò nhìn sang.
"Con đang nghe tiểu thuyết." Giang Hồng vội đáp, rồi nhét Thiên Miêu Tinh Linh vào túi xách, cùng bố mẹ ra ngoài dã ngoại.
Bố mẹ Giang rõ ràng đã nhận ra con trai mình có điều bất ổn, nhưng tuân theo thói quen của gia đình, Giang Hồng không nói thì họ không hỏi. Mẹ Giang vui vẻ chiên cá hố (1), làm món kho bỏ vào hộp giữ nhiệt.
Đến công viên trung tâm, họ trải tấm lót ra. Cả nhà ba người ngồi phơi nắng, khắp nơi đều là trẻ con thả diều và đuổi bắt.
Bố Giang đeo kính, ngồi bên cạnh đọc một cuốn "Mệnh Lý Học" đầy hứng thú. Mẹ Giang thì mở chế độ chụp ảnh, bắt đầu không ngừng xoay con trai mình. Bà cười trong bụi hoa, Giang Hồng thì ngồi xổm chụp ảnh cho bà, chụp xong còn phải đưa bà kiểm tra.
"Thằng nhóc." Mẹ Giang bắt đầu tỉ mỉ chỉnh sửa chín ô ảnh (2) để đăng lên mạng xã hội, thuận miệng hỏi: "Đang yêu đấy à?"
"Không có ạ." Giang Hồng ngơ ngác nói: "Hỏi chuyện này làm gì ạ?"
Mẹ Giang cười tủm tỉm nói: "Có phải thất tình rồi không?"
Giang Hồng: "Thật sự không có mà mẹ." Chợt Giang Hồng nhận ra, tâm trạng mình không tốt, bố mẹ chắc chắn đã phát hiện và đang dùng cách của họ để bày tỏ sự quan tâm. Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Hồng cuối cùng cũng dần tốt lên.
"Chỉ là cãi vã nhỏ với bạn bè thôi ạ." Giang Hồng nói: "Không có yêu đương gì đâu, nếu có thì con sẽ nói với bố mẹ."
Mẹ Giang tin, nói: "Con từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ cãi nhau với bạn bè. Nếu có mâu thuẫn, chắc chắn là vấn đề của họ."
"Cũng không phải." Giang Hồng nói: "Hiểu lầm thôi ạ, đợi khai giảng thì sẽ ổn thôi. Bố, bố xem cái này làm gì? Bố còn tin vào mấy thứ này sao?"
Bố Giang đang cầm cuốn "Mệnh Lý Học", đáp: "Hiểu biết thêm một chút, luôn tốt mà con."
"Bố con càng lớn tuổi, càng tin vào mấy thứ này." Mẹ Giang cười nói: "Thôi nào, đừng nhìn nữa, đi chụp ảnh với mẹ đi."
Mẹ Giang kéo chồng chạy đi, Giang Hồng thì tiện tay lật cuốn sách bố mình vừa bỏ xuống.
Mặt trời mùa đông chiếu vào người cậu, khiến cậu cảm thấy ấm áp.
"Cậu đang yêu à?" Thiên Miêu Tinh Linh đột nhiên mở miệng nói. Từ khi thuộc về Giang Hồng, nó vẫn luôn được đặt trong phòng ngủ. Nó lại quen thuộc với Trương Tích Đình hơn, cũng không biết chủ nhân của mình đã trải qua những gì.
Giang Hồng: "Mày đừng ép tao phải dán bùa cho mày. Để cho mọi người nhìn thấy Thiên Miêu Tinh Linh dán bùa đều sẽ thấy rất kỳ lạ."
"Cậu có tâm sự gì." Thiên Miêu Tinh Linh lại nói: "Có thể nói với tôi, tôi sẽ không nói ra đâu."
Giang Hồng: "..."
Giang Hồng cầm lấy Thiên Miêu Tinh Linh, nói: "Mày không tu luyện sao? Còn có tâm trạng quan tâm chuyện phiếm của tao à? Hút thiên địa linh khí của mày đi, hút đi, hút nhanh lên."
Giang Hồng đặt Thiên Miêu Tinh Linh dưới ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào, để nó tu luyện hiệu quả. Buổi tối còn phải đặt dưới ánh trăng. Khổ nỗi Trùng Khánh ban đêm luôn mưa, nhưng đèn thần cũng không hề chê bai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!