Chương 40: Nghịch Lân (Vảy Ngược)

Giang Hồng vừa thấy hoang đường, lại vừa thấy có chút buồn cười.

"Vậy, cậu ta bây giờ thế nào rồi?" Giang Hồng hỏi tiếp.

"Tính đến khi Khu Uỷ biết được nội tình." Thầy Tào Bân nói: "Viên Sĩ Vũ cũng đã tham gia thi đại học, thi đậu một trường đại học hạng hai*, cuộc sống không có gì biến cố lớn."

(Các trường đại học thuộc hạng 2 tại Trung Quốc thường được xếp hạng cao trong các bảng xếp hạng, với một số trường được xem là những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc. Những trường này thường nằm trong Dự án 985 và Dự án 211, là các dự án xây dựng trọng điểm của chính phủ Trung Quốc để nâng cao chất lượng giáo dục đại học.)

Giang Hồng nói: "Vậy còn sau này thì sao ạ?"

Thầy Tào Bân: "Chuyện sau này thì ai cũng không biết…"

"Nói cho cậu ấy đi." Giọng Lục Tu lạnh băng nói: "Đến tận lúc này, còn không có quyền biết sao?"

Thầy Tào Bân thở dài, rồi nói: "Theo lời Mạch Kình, hai đứa trẻ này, một đứa sẽ gặp bất trắc, đứa còn lại thì sẽ sống trăm năm, không bệnh mà chết, nhưng cũng sẽ không có thành tựu to lớn... Ít nhất thì cuộc đời yên ổn."

"Chính cậu ta có biết không ạ?" Giang Hồng hỏi tiếp: "Có tình nguyện không?"

Thầy Tào Bân: "Viên Sĩ Vũ? Cậu ta không biết gì cả."

Giang Hồng hỏi: "Vậy còn có thể đổi lại được không ạ?"

Thầy Tào Bân: "Mạch Kình hiện tại không có phương án giải quyết. Đây là một loại pháp thuật vô cùng bí ẩn, ông ta đã học được phương pháp này sau khi quy phục Mê Hoặc và giành được sự tin tưởng của Nhân vật số 1... Giang Hồng, em có ổn không?"

Giang Hồng nói: "Cảm giác... rất kỳ lạ."

Giang Hồng quả thực cảm thấy rất kỳ dị, mình lại đang sống cuộc đời của một người khác, trở thành một thế thân?! Điều này cũng giải thích tại sao cậu không hề liên quan gì đến tất cả những chuyện này, nhưng lại bị đẩy mạnh vào một cách cưỡng chế.

Mọi người lại rơi vào sự im lặng kéo dài.

Thầy Tào Bân nói: "Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn còn một câu muốn nói…"

Giang Hồng lại nói: "Khoan đã, em vẫn còn một chút không hiểu, thầy hiệu trưởng, thầy có tin vào mệnh không ạ?"

Thầy Tào Bân không trả lời. Giang Hồng nghi hoặc nói:

"Nếu "mệnh" là vô hình vô dạng, tượng trưng cho con đường mà một người sẽ đi qua trong đời... là như vậy phải không ạ? Hiện tại khái niệm về vận mệnh là như vậy. Vậy thì vận mệnh của em, tự nhiên cũng bao gồm quá trình em bị "đổi mệnh". Vậy thì, ai có thể nói "trở thành thế thân" không phải là một phần định mệnh của em? Vận mệnh của em đã định sẵn phải bị một kẻ tên Mạch Kình bóp méo.

Đây là cái gọi là "vận mệnh của vận mệnh" phải không ạ?"

Thầy Tào Bân lập tức nói: "Đây chính là điều tôi muốn nói, Giang Hồng, em hiểu rất đúng."

Giang Hồng nói: "Nếu thật sự có vận mệnh, vậy thì em tin rằng, mệnh đã định sẵn có một kẻ tên Mạch Kình sẽ làm những chuyện này với em; nếu suy luận này bản thân không thành lập, thì đương nhiên cũng không có chuyện vận mệnh không thể thay đổi."

"Nói rất hay!" Tư Quy đột nhiên nói: "Cậu là một người thông minh thấu đáo, Giang Hồng, tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác. Cậu đã giành được sự tôn trọng của tôi."

Giang Hồng cười cười, bỗng nhiên lại cảm thấy, đây cũng không phải là chuyện gì đáng phải bận tâm lắm.

"Tôi tuyên bố." Tư Quy nói: "Tôi muốn kết bạn với cậu. Bây giờ, chúng ta là bạn."

Tâm trạng Giang Hồng lúc này cực kỳ phức tạp, cậu chỉ biết gật đầu chua chát, nói: "Cảm ơn…" Cậu thầm nghĩ đây là được nâng đỡ sao?

Cậu lại nhìn về phía Lục Tu, đón nhận ánh mắt vô cùng phức tạp của Lục Tu.

Thầy Tào Bân thấy Giang Hồng nhanh chóng nghĩ thông suốt như vậy, lập tức như trút được gánh nặng: "Trần Chân nói rất đúng, em có một phẩm chất lạc quan và thấu hiểu…"

Giang Hồng: "Không phải em nghĩ bừa đâu, nhưng vốn dĩ chính là như vậy mà phải không? Vậy thì quay lại ban đầu, có lẽ em vốn dĩ nên trở thành Khu Ma Sư, thì trong cuộc sống mới có thể gặp phải một vở kịch như vậy."

Thầy Tào Bân gật đầu nói: "Nói đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!