Giang Hồng sợ đánh thức Kim, nhưng Kim đang ngủ say sưa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
"Cậu muốn làm gì?" Trương Tích Đình cũng khá tò mò về chiếc đèn này, nói: "Không sao đâu, tớ tạo cho nó một lớp cách âm."
Trương Tích Đình tùy tiện thi pháp, tạo một lớp chắn âm bao quanh Kim. Giang Hồng nói: "Tớ muốn hỏi xem chiếc đèn này có thể làm gì, ngày mai lên lớp tốt nhất là có báo cáo."
Giang Hồng vì thế bóc lớp giấy niêm phong, chiếc đèn lại nói: "Mau, Giang Hồng! Cho ta một thân xác mới."
Giang Hồng: "……"
Đèn lại nói: "Mau lên! Cậu không hiểu sao? Chiếc đèn này sắp tan thành từng mảnh rồi! Hồn phách của ta sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào! Ta đã chống đỡ hơn một ngàn năm, đã đến cảnh "dầu hết đèn tắt", nếu không tìm cho ta một thân hình mới…"
Giang Hồng: "Nó vậy mà có lịch sử một ngàn năm!" Cậu thầm nghĩ đây là một điểm cộng, vì thế viết vào luận đề báo cáo.
Trương Tích Đình: "Ừ, cậu xem, đáy đèn nhiều chỗ đã rỉ sét, trên thân đèn có dấu ấn mạch luân."
Giang Hồng thấy trên đèn khắc rất nhiều hoa văn, nhưng vì thời gian quá dài, rỉ sét loang lổ, đồng khí đã bị ăn mòn, hơi dùng sức là bong ra từng mảng. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn mang theo chiếc đèn này bên mình, dùng áo khoác bọc lại, dọc đường trèo đồi tuyết qua bãi cỏ, va chạm lung tung, khiến chiếc đèn đồng đã sắp tan rã.
"Rốt cuộc mày là cái gì?" Giang Hồng nói: "Mày thành thật khai báo cho tao, tao mới có thể giúp mày."
"Cậu trước hết dời hồn phách của ta ra đi." Chiếc đèn đồng nói: "Tìm cho ta một thế thân, tốt nhất là thanh niên trai tráng, thân thể khỏe mạnh vừa mới chết, tốt nhất không có thương tích…"
"Mày mơ đi!" Trương Tích Đình và Giang Hồng đồng thanh nói.
Đèn đồng nói: "Vậy thì không giới hạn giới tính vậy."
Giang Hồng nói: "Hay là vẫn cứ giới hạn đi, môn Pháp bảo cứ để nó trượt đi, tớ vẫn là nên ném cái đèn này…"
"Đừng!" Đèn đồng lập tức kêu to lên: "Ta không chọn thế thân!"
Giang Hồng nói: "Rốt cuộc mày là cái gì?! Khai báo rõ ràng cho tao! Nếu không tao thật sự ném mày đi, cùng lắm thì học kỳ sau học lại."
Giang Hồng vốn tính tình rất tốt, suýt chút nữa bị cái đèn này làm cho nổi cáu.
Trương Tích Đình cầm lấy đèn, quan sát một lát, đèn lại nói: "Nhẹ chút! Mạch luân của ta một khi bị hủy, nhẹ thì hồn phách tan nát, nặng thì…"
"Trực tiếp thăng thiên." Trương Tích Đình nói: "Không cần dài dòng."
Trương Tích Đình cầm lá bùa làm bộ muốn dán, vì thế chiếc đèn cuối cùng cũng hơi yên tĩnh lại.
Giang Hồng trong lòng có chút bất an, nói: "Tớ cảm thấy đây là một người bị nhốt trong đèn sao? Hay là chúng ta gọi Kim dậy, bảo cậu ấy siêu độ cho nó một chút, hay là để nó đi luân hồi đầu thai đi."
"Ta không phải người!" Đèn lại kêu to.
Trương Tích Đình quan sát xong, nói với Giang Hồng: "Tớ cảm thấy không giống. Tuy nói là phát hiện ở mộ cổ… Ừm, không loại trừ khả năng linh hồn chủ mộ sau khi chết nhập vào đồ vật bên trong, nhưng xác suất không lớn."
Giang Hồng nói: "Mày còn nhớ chuyện khi còn sống không?"
Đèn nói: "Ta không phải vong hồn."
Giang Hồng nói: "Vậy mày là cái gì, mày nói mau!"
Đèn nói: "Ta… Ta cũng không biết ta là cái gì, dù sao ta cũng không phải đèn, nhưng mà không quan trọng, cậu chỉ cần để cho ta hấp thụ nhiều linh khí đất trời, ta hẳn là có thể từ từ nhớ ra."
Giang Hồng: "Tao tin mày mới là lạ!"
Giang Hồng cảm thấy nó cũng không giống vong hồn, chỉ vì vong hồn nếu lựa chọn bồi hồi không đi, thông thường đều có chấp niệm, chiếc đèn này lại không có âm khí lạnh lẽo của quỷ hồn, là khí linh do đèn tự tu luyện ra? Nhưng nó lại thề son sắt nói không phải.
Giang Hồng vẫn cố gắng kiên nhẫn giúp nó nhớ lại, dù sao ngày mai còn phải mang đi báo cáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!