*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tớ cảm thấy anh ta có thể tin tưởng được." Tiểu Bì nhỏ giọng nói: "Cảm giác hoàn toàn không giống với người em sinh đôi của anh ta."
Đổng Mang vẫn bị trói trên ghế, bình tĩnh nhìn mọi người. Giang Hồng chăm chú nhìn vào mắt hắn, luôn cảm thấy trong ánh mắt hắn có một nỗi đau thương khó tả.
"Tên tù binh này thì sao?" Giang Hồng nhìn tên đặc sứ mà họ bắt được.
Đổng Mang nói: "Nếu tin lời tôi, giao hắn cho thủ hạ của tôi tạm giam. Người của Khu Ủy rất nhanh sẽ đến thôi, đúng không? Với thủ đoạn của Trần Chân, có hay không tù binh cũng không ảnh hưởng quá lớn."
Giang Hồng chần chờ một lát, hỏi: "Tôi có thể tin tưởng anh không?"
"Muốn giúp đỡ bạn của các cậu." Đổng Mang nói: "Đây là biện pháp duy nhất, mặc dù tôi không biết cậu ta là ai."
Trại ngựa Sơn Đan dường như đã cách biệt với thế giới bên ngoài rất nhiều năm. Giang Hồng cuối cùng gật đầu, nói: "Chúng ta đuổi theo học trưởng xem sao."
"Đi thôi." Liên Giang nói.
Ba giờ rưỡi đêm, trong gió tuyết, bốn người đeo kính thở, cưỡi những con tuấn mã của trại. Giang Hồng dẫn đầu, tọa kỵ thình lình hóa thành nguyên hình của Đổng Mang, dọc theo sườn dốc gập ghềnh của núi Kỳ Liên tiến về phía trước, leo lên sườn núi chắn gió, đi đến một lối vào bí mật khác của Thần Đàn Hoan.
Gió lớn gào thét đến chân núi đột nhiên dịu đi, Giang Hồng hỏi: "Còn bao xa nữa?"
"Chưa đến ba cây số." Con ngựa vương đáp.
Bộ lông bờm của nó rất đẹp, dù dính đầy bông tuyết, đôi mắt rất to, toàn thân màu hạt dẻ, đường cong cơ bắp của động vật cũng vô cùng uyển chuyển. Giang Hồng trước sau cảm thấy ngựa là loài động vật hiền lành, đặc biệt là đôi mắt to tròn và hàng mi dài của chúng.
"Tôi có thể hỏi một câu không?" Giang Hồng nói.
Con ngựa vương vừa dẫn dắt đàn ngựa leo lên con đường núi hiểm trở, vừa đáp: "Hỏi đi."
Giang Hồng hỏi: "Anh muốn hồi sinh ai?" Giang Hồng đến thế giới này thời gian ngắn ngủi, không có nhiều tính cách ghét cái ác như kẻ thù của đám con cháu thế gia Khu Ma Sư. Môi trường sống từ nhỏ cũng khiến cậu có thể đối với mọi chuyện bằng ánh mắt bao dung hơn. Cậu luôn cảm thấy Đổng Mang có nỗi khổ riêng, ngay cả Mục Tông cũng vậy.
"Tôi đang do dự." Con ngựa vương đáp: "Tổ tiên tôi dặn dò tôi, nhất định phải trông coi Thần Đàn Hoan, nhưng ngay khi Mê Hoặc đưa ra điều kiện, tôi đã dao động."
Giang Hồng nói: "Anh không thể thấu hiểu được sinh tử."
Con ngựa vương không trả lời, dừng lại trên một tảng đá trơ trụi, dường như đang quan sát địa hình.
"Nếu thực sự có Vạn Vật Thư, tôi chỉ muốn biết một chuyện, ở nơi luân hồi xa xôi, có thể tìm lại được người mà đời trước mình chấp niệm không?" Nó nói thêm.
Giang Hồng đáp: "Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách anh, tôi nghĩ, là cá nhân đều không thể thấu hiểu được thôi. Tôi lại chưa từng trải qua, chỉ có thể nói đứng nói chuyện không đau lưng*."
(*Đại loại là không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào, tỏ ra thông minh)
"Cảm ơn." Con ngựa vương đáp: "Dù biết rõ đây là sai, các cụ thường nói, sinh tử có số, không có mất đi, thì làm sao có sinh mệnh mới?"
Giang Hồng nhớ rõ mình dường như cũng nghe thấy câu nói tương tự ở chỗ Kim, có lẽ là Yêu tộc, cảm xúc đối với về cái chết quả thực sâu sắc hơn một chút.
"Giống như cỏ xanh dưới chân núi Kỳ Liên được tưới bằng nước tuyết, năm này qua năm khác."
Ngựa vương chuyển hướng, men theo sườn núi theo một đường nghiêng chênh vênh, chạy đến cửa động trên vách núi. Cửa động sâu thăm thẳm, mọi người lần lượt đến sau, cẩn thận men theo một chiếc thang dây đi xuống.
Giang Hồng kéo kính bảo vệ mắt, vị trí của họ vừa đúng là phía trên cao của khung đỉnh trước đây.
"Suỵt." Liên Giang ra hiệu Tiểu Bì nhẹ chân, đừng gây ra tiếng động.
Họ cuối cùng cũng thấy được cảnh tượng phía sau cánh cửa
- đó là một cái động vòm rộng lớn, mặt đất lát gạch vuông lớn, trên vách động vẽ hình biển cả, dãy núi, rừng rậm, lại dùng bột bạc và màu vẽ ra dòng chảy địa mạch. Ở trái tim của đại địa đó, có một con chim non đang thức tỉnh. Đây là Thần Đàn Hoàn, bên ngoài thần đàn trên mặt đất khắc lại phù văn bát quái, trung tâm thần đàn là một bệ tròn Thái Cực, cao hơn mặt đất một chút, xung quanh rơi rụng bảy chiếc đỉnh đồng, bày biện theo phương vị bát quái của đại địa, hiển nhiên có một chiếc trước đây đã bị lấy đi mang đến viện bảo tàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!