Chương 34: Mai Phục

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Alo, Giang Hồng đó hả?" Đầu dây bên kia là giọng Tào Bân: "Lục Tu có ở cùng em không? Cho cậu ta nghe máy, tôi có chuyện quan trọng cần tìm cậu ta…"

Giang Hồng đáp: "Tụi em không ở cùng nhau."

Tào Bân nói: "Có tiện tạm dừng đề thi của mấy em không? Tôi cần gọi cậu ta về trước."

Giang Hồng ấp úng: "À... Em sẽ thử xem, em đang theo dõi người."

Tào Bân hỏi: "Theo dõi?"

Giang Hồng đeo tai nghe, thì thầm kể lại sự việc cho Tào Bân, và cả chuyện Lục Tu đang ngủ.

Người nam và người nữ lại đi xa hơn. Giang Hồng không dám đến quá gần, chỉ đi theo những dấu chân họ để lại trên nền tuyết. Tào Bân vừa nghe được một nửa đã quả quyết nói: "Kẻ địch ở đâu? Chỉ có một mình em thôi à?"

Giang Hồng nói nhỏ: "Vâng, em không dám đến quá gần."

Tào Bân dặn: "Từ giờ trở đi, không được nói chuyện, cố gắng tiếp cận họ. Đừng lo lắng, hầu hết Khu Ma Sư và yêu quái cảm nhận môi trường thông qua dao động linh lực. Em không có sức mạnh linh mạch nên gần như sẽ không khiến họ cảnh giác."

Giang Hồng nói: "Em nghi ngờ họ muốn đến di tích núi Kỳ Liên... Em nhìn thấy bóng dáng của họ rồi."

Giang Hồng sắp rời khỏi trại ngựa, xung quanh không có chỗ ẩn nấp nào. Cậu chỉ có thể hy vọng đối phương không đột ngột quay đầu lại.

Bên ngoài trại ngựa là một bình nguyên trống trải rộng lớn.

Giang Hồng kêu lên: "Hiệu trưởng... xung quanh đây chẳng có gì cả, em sẽ bị tóm sống mất!"

Tào Bân nói: "Đừng lên tiếng, tôi sẽ thông báo cho Khu Ủy ngay lập tức, sắp xếp người đến tiếp ứng các em. Hãy tin vào bản thân mình, dù sao em cũng là học trò của tôi."

Giang Hồng vì thế mà đánh bạo, lại đến gần hơn một chút. Tào Bân trong tai nghe nói: "Nếu có thể, hãy chụp một bức ảnh thử xem, gửi cho tôi."

"Em sẽ cố gắng."

Giang Hồng không nói gì, đến gần hơn, vòng qua tường rào, đuổi kịp phía trước đối phương.

Rời khỏi bức tường này là ra khỏi trại ngựa. Cách đó 50 mét có một chiếc Jeep đang đỗ. Đây là vị trí chụp ảnh tuyệt vời. Giang Hồng rút điện thoại ra, tìm góc độ, chụp lại dáng vẻ của hai người.

Đồng thời, cậu không quên quan sát vóc dáng và giọng điệu của họ.

"Bây giờ xuất phát à?" Người đàn ông hỏi.

Người phụ nữ đáp: "Đi thôi, còn có thể làm gì nữa? Ở lại trại ngựa cũng không phải là cách hay."

Ngay sau đó, đèn flash "tách" một tiếng sáng lên, rọi thẳng vào mặt hai người.

Giang Hồng: "…………………………"

Đối phương: "…………"

Giang Hồng: "À... chào hai người…"

Hai sứ giả tức khắc trợn mắt há hốc mồm. Giang Hồng ngay lập tức hét lên: "Tạm biệt!"

Tào Bân trong tai nghe hỏi: "Bị phát hiện rồi à?"

"Quên tắt đèn flash rồi ——!" Giang Hồng nói: "Xong rồi, xong rồi!"

Giang Hồng quay đầu bỏ chạy. Người đàn ông kia là người đầu tiên nhận ra sự nghiêm trọng, quát: "Kẻ nào?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!