Chương 33: Theo Dõi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người cùng nhau nhìn Giang Hồng, ngay cả Lục Tu cũng nhìn cậu.

Giang Hồng vẫn chưa quên ước hẹn của mình với Lục Tu, thầm nghĩ có lẽ... trong tình huống này, chúng ta vẫn có thể tự mình giải quyết?

Thế là cậu quyết định vẫn không mở miệng cầu cứu, giơ hai tay lên, chậm rãi lùi tới lùi lui đi đến giữa hang động. Liên Giang cũng làm theo động tác của Giang Hồng, vì thế tính cả Lục Tu, mọi người đều giơ hai tay lên làm theo.

"Các người là ai?" Giang Hồng hỏi.

"Nói ít thôi!" Giọng nam quát: "Xếp thành một hàng, đi về phía trước!"

Từ bốn phương tám hướng xuất hiện gần mười người, cả nam lẫn nữ, đều là những người trẻ tuổi, mỗi người tay cầm súng hơi, chĩa vào nhóm năm người của họ.

Giang Hồng nói: "Không nghiêm trọng vậy chứ, chúng tôi chỉ đến làm đề thi cuối khóa thôi mà."

Đối phương không nói lời nào, nhưng Giang Hồng thấy bọn họ đều không mặc cảnh phục, liền hơi yên tâm một chút. Dù sao nơi này cũng không phải khu di tích cấm, họ cũng không phá hoại hiện trường khai quật, chắc là không có phạm pháp.

Mấy người bị áp giải ra một lối ra khác, nơi đó là một con đường rải sỏi. Bên ngoài dừng lại hai chiếc xe việt dã cửa kính đen kịt. Đối phương ra lệnh cho họ lên xe, Giang Hồng, Lục Tu, Liên Giang lên một chiếc, Tiểu Bì và Hạ Giản lên chiếc còn lại. Xe khởi hành, Giang Hồng và Lục Tu ngồi đối diện nhau, im lặng.

Lục Tu nhướn mày, ra hiệu hỏi han. Giang Hồng nhìn Liên Giang, rồi nhẹ nhàng xua tay, ý bảo trước mắt không hành động. Muốn bỏ trốn rất đơn giản, Lục Tu hóa thành rồng, một giây là có thể hất tung đoàn xe này. Thậm chí không cần Lục Tu ra tay, những người khác cũng... à không, có lẽ vẫn cần Lục Tu ra tay. Giang Hồng một lần nữa đánh giá thực lực bên mình, đại khái là đánh giá một cách lý trí.

Nhưng đám người này rõ ràng có liên quan đến di tích mà họ muốn điều tra, nói không chừng đang ở đây bảo vệ di tích, có lẽ có thể cung cấp cho họ những thông tin hữu ích. Hơn nữa, đợi lát nữa nếu thực sự muốn chạy, chẳng lẽ lại không chạy thoát sao?

Đột nhiên Giang Hồng nghe thấy một âm thanh lạ, lẫn trong tiếng động cơ và tiếng lốp xe ma sát, có tiếng "cộc lộc" "cộc lộc" đều đặn.

Giang Hồng ra hiệu "nghe" về phía Lục Tu, Lục Tu dường như đã sớm phát hiện ra. Giang Hồng lại ra hiệu cho Liên Giang, Liên Giang hơi trầm ngâm, cũng nghe ra, mấp máy môi: "Ngựa."

Bên ngoài có người cưỡi ngựa, đi theo đoàn xe. Giang Hồng dựa vào chi tiết này, đã đại khái đoán được thân phận đối phương

- cưỡi ngựa mà đến.

Trong phạm vi mười dặm, chỉ có một trại nuôi ngựa Sơn Đan.

Quả nhiên, gần 50 phút sau, xe dừng lại. Xung quanh họ, những kỵ sĩ đồng loạt xuống ngựa. Trước mặt là một quần thể kiến trúc lều lớn liên tiếp, cùng với hàng chục căn nhà bạt.(1)

"Chúng tôi là sinh viên!" Tiểu Bì vẫn cố gắng biện minh.

"Có chuyện gì thì đi nói với lão đại của chúng tôi." Người đội trưởng dẫn đầu thấy họ không có ý định phản kháng, liền thu súng, giọng điệu hòa hoãn hơn một chút, ra hiệu cho họ đi vào.

Họ đi đến một kiến trúc giống như nhà bạt rất lớn. Bên trong toàn là những bàn tròn dành cho du khách ăn cơm, ở giữa còn có một sân khấu lớn. Đội trưởng dẫn họ đi qua một cánh cửa nhỏ, men theo một hành lang lều trại tiến sâu vào bên trong trại nuôi ngựa.

Giang Hồng đi ở giữa, nhìn trái nhìn phải. Vừa lúc chạm phải ánh mắt Lục Tu, chỉ cần có Lục Tu ở bên cạnh, cậu liền cảm thấy rất an tâm.

"Vào đi thôi." Đội trưởng mở cửa cho họ.

Bên trong là một văn phòng trang hoàng vô cùng xa hoa, có đồ gỗ gụ, đèn chùm pha lê, thảm cổ Trung Đông. Mặc dù bên ngoài tuyết rơi dày đặc, bên trong nhà bạt lại ấm áp như mùa xuân, một bên còn có lò sưởi gas.

Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là: Ấm quá, cuối cùng cũng sống lại rồi.

Sau bàn làm việc ngồi một người đàn ông cao gầy, xem ra lớn tuổi hơn Tào Bân một chút, mặc bộ âu phục đen, khuôn mặt hơi dài, tóc màu nâu nhạt hơi rối, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại rất to. Ý nghĩ đầu tiên của Giang Hồng là: Gã này chắc chắn không phải người.

Lâu ngày ở chung với các yêu quái, Giang Hồng đã dần dần học được cách phân biệt người đối diện có phải là yêu quái hay không, đặc biệt những đặc điểm càng rõ ràng thì càng dễ nhận ra.

"Lại đây, tự khai danh tính đi." Người đàn ông vừa xem một tập tài liệu vừa nói: "Xem gia thế các cậu thế nào, quyết định xem tôi sẽ áp giải các cậu về giao cho Trần Chân, hay là giữ các cậu lại nuôi ngựa cho tôi."

Khí chất của người đàn ông rất mạnh, một bộ dáng tổng tài bá đạo. Nhìn như vậy, ngược lại còn rất đẹp trai. Giang Hồng thầm nghĩ, đây chắc là ông chủ trại ngựa? Ít nhất cũng là một cấp cao.

Không ai dám lên tiếng, Giang Hồng không hiểu lắm "quy tắc giang hồ", thấy các bạn đồng hành đều im lặng, cậu cũng không dám nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!