*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máy bay hạ cánh ở Trùng Khánh, Giang Hồng trăm triệu lần không ngờ tới, mình lại trở về nhà một cách khó hiểu như vậy.
Bạn cùng phòng ban đầu không định đến nhà Giang Hồng làm phiền, thứ nhất vì bố mẹ cậu là người thường, nên hạn chế tiếp xúc để tránh sơ ý lỡ lời; thứ hai, việc về nhà vào lúc này cũng rất kỳ lạ.
Nhưng Giang Hồng thật lòng muốn chiêu đãi bạn cùng phòng, dù sao ngày thường cũng được mọi người quan tâm, vì thế vẫn dẫn ba người về nhà. Bố Giang tự lái xe đến đón, mẹ Giang làm một bàn đầy ắp đồ ăn, nhiệt tình cảm ơn ba người bạn của Giang Hồng.
"Ngày mai các cháu đi tìm hiểu xã hội thực tế à?" Giang phụ hỏi:"Có cần bác giúp gì không?"
"Không cần ạ." Giang Hồng đáp: "Bọn con tự lo được."
"Giang Hồng làm phiền các cháu nhiều rồi." Mẹ Giang cười hiền hậu nói.
Mọi người đồng loạt tỏ vẻ không phiền toái gì cả, ngược lại là họ được Giang Hồng chăm sóc mới đúng.
"Bố." Trên bàn cơm, Giang Hồng đột nhiên tò mò hỏi: "Ông ngoại nhà mình, ngày xưa có phải là phong thủy sư không ạ?"
"Cái gì?" Bố Giang không ngờ con trai lại quan tâm đến chuyện này, ông suy nghĩ một hồi lâu, đầy vẻ nghi hoặc hỏi: "Con nghe ai nói vậy?"
Trương Tích Đình cười nói: "Có phải là thời chính phủ Quốc dân dời đô, từ Nam Kinh chuyển đến đây không ạ?"(1)
Bố Giang hồi tưởng chuyện cũ, nói: "Bác không rõ lắm, không đúng, hình như là thời Hồ Quảng điền Tứ Xuyên thì phải?"(2)
Năm 1937 dời đô, cách nay đã gần trăm năm, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường. Hồ Quảng điền Tứ Xuyên thì càng xa xưa, là chuyện của hơn ba trăm năm trước.
Mọi người liền sôi nổi gật đầu, Giang Hồng hỏi: "Vậy nhà mình, có sách phong thủy nào, hoặc là la bàn gì đó không ba?"
Bố Giang cười ha hả, nói: "Chuyện mấy trăm năm trước, ai mà biết được? Nếu con có hứng thú, hôm nào bố đi tìm xem cho con."
"Bảo bối." Mẹ Giang dọn xong bàn ăn, kéo Giang Hồng ra một bên, nhỏ giọng hỏi: "Có cần chuẩn bị cho bạn cùng phòng con, cái cậu cao cao tên Kim ấy, chút trà sơn tra (3) hay thuốc tiêu hóa không con?"
Giang Hồng: "Không cần đâu mẹ, cậu ấy không sao."
Mẹ Giang lo lắng: "Nhưng nó ăn một bữa tận sáu bát cơm, ba bát thịt kho tàu to tướng, mẹ sợ nó khó tiêu."
Giang Hồng có chút bất lực: "Cậu ấy ở trường vẫn ăn như vậy mà mẹ, mẹ đừng lo chuyện của bọn con, cứ làm việc của mẹ là được."
Bố Giang và mẹ Giang buổi tối muốn ra ngoài chơi mạt chược, tối nay Giang Hồng ngủ cùng phòng với Kim, Hạ Giản thì ngủ phòng khách với Trương Tích Đình.
"Bố ơi, mấy ngày này con có thể dùng tạm xe của bố được không ạ?" Giang Hồng lại hỏi.
"Được thôi." Giang phụ nói: "Nhớ lái xe cẩn thận."
"Thật ngưỡng mộ nhà các cậu." Kim thở dài, nói khẽ: "Haizz."
Giang Hồng cười: "Có gì mà ngưỡng mộ chứ, tớ còn ngưỡng mộ nhà cậu đấy."
Kim từ nhỏ đã không ở gần bố mẹ, họ đều là học giả, cậu được ông nội nuôi lớn. Ông cụ là người kín đáo trong việc thể hiện tình cảm, đối với Kim cũng rất nghiêm khắc, hy vọng cậu có thể trưởng thành thành một Sư Vương xứng tầm.
Không giống như bố Giang và mẹ Giang, tình yêu thương dành cho con trai trực tiếp và nồng nhiệt.
"Sau này cậu muốn làm gì?" Kim và Giang Hồng nằm sóng vai trên giường.
Giang Hồng quay lưng về phía Kim, nhắn tin cho Lục Tu. Lục Tu hỏi cậu chuyện pháp bảo thế nào, Giang Hồng đáp không mấy thuận lợi, nhưng đang nghĩ cách.
Giang Hồng không nhờ Lục Tu giúp đỡ, nên Lục Tu cũng không hỏi thêm nhiều. Theo kế hoạch, hai ngày nữa họ sẽ gặp nhau, dù sao có chuyện gì thì gặp mặt nói cũng được.
Giang Hồng lại bắt đầu xem lại hình ảnh Vương Nhạc Cần gửi, đó là một chiếc la bàn đen kịt, đúng là Huyền Quang Kim Đấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!