*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Đại học Thương Khung trở lạnh chỉ sau một đêm, Giang Hồng bất tri bất giác quen với cuộc sống đi học cùng đám Yêu tộc, khi gặp lại đã khá tự nhiên mà không hỏi chủng tộc, đối xử với những bạn học kỳ lạ như đối với con người.
Bình tĩnh mà xem xét, Yêu tộc vẫn rất đáng yêu, thậm chí còn đáng yêu hơn một số người, họ không mấy am hiểu quy tắc hành xử của nhân tộc, xưa nay có gì nói thẳng, không có ý ngầm, cũng không quanh co lòng vòng. Giang Hồng vốn dĩ không có thành kiến với yêu quái, dần dần, sau hai tháng nhập học, cậu kết giao được không ít bạn bè Yêu tộc.
Ngoại trừ việc không thể tu luyện pháp thuật, Giang Hồng đã hoàn toàn hòa nhập vào cộng đồng Khu Ma Sư, trở thành một thành viên của họ. Khi đi học, cậu phát điên với những kiến thức khó hiểu, đầy dấu chấm hỏi trong vở ghi chép, tan học thì nhiệt tình thảo luận những vấn đề như "Thể tích nội đan và năng lượng chứa đựng, giảm dần theo giới hạn quá trình tu luyện."
Bước vào tháng 12, Tây Bắc đã bắt đầu là mùa đông, Giang Hồng thậm chí ngạc nhiên phát hiện, cậu không hề khó khăn mà tiếp nhận gần như toàn bộ kiến thức, đối với những môn học kỳ ảo phản khoa học này, dường như đã thành quen.
Ngoài môn Khám phá Thế giới, môn này trong nhiều môn học là khó nhất, ngoài nội dung trái với lẽ thường rất nhiều ra, tốc độ giảng bài của Chu Cẩn Linh còn nhanh như bay, cộng thêm đề cuối kỳ phức tạp, khiến Giang Hồng luôn cảm thấy rất cố hết sức, không ít nội dung trên lớp cậu còn phải về phòng hỏi Trương Tích Đình, hoặc tìm thời gian hỏi Lục Tu.
Từ lớp học tổng hợp trừ ma, do Tào Bân tự mình giảng dạy, vị phó hiệu trưởng này bắt đầu truyền thụ cho họ thể thuật (1). Thể thuật là tuyệt kỹ độc môn của Tào Bân, tổng hợp nhu thuật Brazil (2), võ thuật cổ truyền và Karate, nhắm vào thể chất của Giang Hồng và Tiểu Bì, đây quả thực là phương pháp tu luyện tốt nhất, ngay cả người bình thường cũng có thể nắm vững.
"Mạch luân trong cơ thể tôi chịu hạn chế bởi điều kiện thân thể." Tào Bân vừa uống cà phê vừa nhìn Giang Hồng và Tiểu Bì đứng tấn, nói: "Giờ cũng không thích hợp tu tập pháp thuật linh mạch, nên chọn thể thuật. Đứng mệt thì nghỉ một lát."
Giang Hồng khôi phục tư thế đứng thẳng, nói: "Nhưng thầy vẫn có tư chất mà."
Tào Bân gật đầu, nói: "Đó là chuyện rất sau này, không có pháp thuật, vẫn có thể trở thành Khu Ma Sư. Chúng ta giải quyết vấn đề, quan trọng nhất là dựa vào chỗ này…"
Nói rồi, anh dùng ngón tay chỉ vào huyệt Thái Dương của mình: "Trí tuệ, mới là đặc tính quan trọng nhất của một Khu Ma Sư." Hôm nay Lục Tu không đến, Giang Hồng mấy lần muốn hỏi, cuối cùng Tiểu Bì đã mở lời.
"Học trưởng đâu ạ?"
Tào Bân thong thả đáp: "Cậu ấy đi làm việc rồi."
Chuyện Khu Ủy Dương Phi Dao "đối phó" họ lần trước đã qua hơn một tháng, sau đó không còn động tĩnh gì nữa, Giang Hồng luôn nghi ngờ Tào Bân và Lục Tu đang có kế hoạch gì đó.
"Hôm nay học đến đây thôi." 11 giờ 20 phút, Tào Bân nói: "Mặc áo khoác vào rồi đi, kẻo dễ bị cảm lạnh."
Tiểu Bì và Giang Hồng cảm ơn rồi tan học, rời đi trước, Tào Bân lại gọi Giang Hồng lại.
"Có thời gian không?" Tào Bân nói: "Nói chuyện chút."
Giang Hồng đồng ý tự nhiên, vừa bước ra khỏi tòa nhà hành chính, cậu liền kêu lớn.
"Tuyết rơi!" Đây là lần đầu tiên Giang Hồng, người lớn lên ở phương Nam, nhìn thấy tuyết!
Giang Hồng quàng khăn, đội mũ len, hô to một tiếng, lạch bạch chạy đến ven đường bên ngoài tòa nhà hành chính, bắt đầu nghịch tuyết.
Tào Bân thì mặc bộ vest, bên ngoài khoác chiếc áo gió, đứng bên hồ nước của tòa nhà hành chính nhìn Giang Hồng, dường như cảm thấy cậu rất thú vị.
Giang Hồng nói: "Hiệu trưởng! Chỗ này tháng 12 đã bắt đầu có tuyết rồi sao?"
Tào Bân đáp: "Năm nay tuyết rơi sớm lắm, chắc là một mùa đông giá rét."
Tào Bân chỉ đứng bên cạnh yên lặng nhìn, rồi nhắc nhở: "Đừng đến gần hồ nước, băng ở đó mỏng lắm."
Giang Hồng gom tuyết xoa xoa trong tay, quyết định về phòng ngủ chơi tiếp. Tào Bân đợi cậu quay lại nguời rồi mới nói: "Cuối tháng cậu có kế hoạch gì không?"
"Cuối tháng?" Giang Hồng nghĩ nghĩ rồi đáp: "Chắc là không có."
Hai người đi trên đường, Giang Hồng phủi tuyết trên tay, hỏi: "Cụ thể ngày nào? Cần em chạy việc gì sao?"
Tào Bân nói: "Tôi chuẩn bị đi Bắc Kinh một chuyến, chọn ngày thì nhằm ngày, cứ 29 tháng 12 đi, có lẽ sẽ chiếm một ngày nghỉ Tết Dương lịch của em."
Giang Hồng: "Đi Bắc Kinh làm gì ạ?"
"Khu Ủy." Tào Bân nói: "Trần Chân muốn gặp mặt em để xác nhận chuyện xảy ra ở địa mạch ngày hôm đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!