*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời còn tờ mờ sáng, Giang Hồng đã ngáp liên tục, nhưng cậu vẫn cố nén cơn buồn ngủ, trên đường về khách sạn, kể tỉ mỉ cho Lục Tu nghe những gì mình nghe được dưới lòng đất.
Lục Tu im lặng rất lâu, mày nhíu chặt, dường như có chút nghi hoặc, nhưng hoàn toàn không nghi ngờ lời kể của Giang Hồng, cũng không hỏi thêm chi tiết, cuối cùng chỉ nói: "Tôi biết rồi."
Giang Hồng nằm trên giường khách sạn, lật người nằm sấp, lại nói: "Cô ta sẽ không định ám sát chúng ta chứ?"
Lục Tu cũng lên giường nằm, tùy tay xoa đầu Giang Hồng. Giang Hồng vốn đã mơ màng sắp ngủ, ở bên cạnh Lục Tu chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, rất nhanh đã ngủ say.
Buổi sáng cậu tỉnh giấc một lát, thấy Lục Tu nằm bên cạnh nhắn tin, cậu dậy uống chút nước rồi lại ngủ tiếp đến tận trưa. Làm Khu Ma Sư thật vất vả, thường xuyên phải thức đêm thu yêu... Giang Hồng thầm nghĩ.
Giữa trưa, Giang Hồng cuối cùng cũng tỉnh giấc, Lục Tu không biết từ lúc nào đã ngủ bên cạnh cậu. Giang Hồng lại ôm Lục Tu, cậu có thói quen ôm gối khi ngủ ở nhà, vô ý thức luôn thích ôm người.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Giang Hồng duỗi người, rời giường gọi video cho bố mẹ đang chơi ở Đôn Hoàng. Bố mẹ đã hoàn toàn "quên" chuyện Giang Hồng học lại, chỉ hỏi cậu "Đi học quen không?", "Ở chung với bạn bè thế nào?". Giang Hồng đưa điện thoại về phía Lục Tu đang đánh răng, nói đây là học trưởng nghiên cứu sinh, cùng nhau chơi ở Tây An. Lục Tu ra hiệu chào bố mẹ Giang Hồng, mẹ Giang Hồng lập tức nhiệt tình vô cùng, cũng rất vui mừng vì con trai mới đi học một tháng đã có bạn tốt, không ngừng nói Giang Hồng làm phiền người ta.
"Không phiền." Lục Tu dùng khăn lau tay, đáp: "Chăm sóc cậu ấy con rất vui lòng." Lục Tu trả lời rất nghiêm túc, Giang Hồng lại cảm thấy rất thú vị, thầm nghĩ mình chọn quay lại học, thật sự quá sáng suốt, nếu không giờ này cậu đã phải ở lớp học lại mà tinh thần suy sụp trong suốt kỳ nghỉ.
"Hôm nay cũng đi chơi sao?" Giang Hồng hỏi.
"Nếu không thì sao?" Lục Tu hỏi ngược lại.
Giang Hồng cẩn thận nói: "Anh muốn... xử lý chuyện của Dương Phi Dao hôm qua?"
"Không cần." Lục Tu nói: "Tôi đã nhắc nhở hiệu trưởng rồi, thầy ấy sẽ phụ trách."
Giang Hồng vẫn còn đang suy nghĩ, Khu Ủy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu luôn cảm thấy có chút nghiêm trọng, phải dùng đến "đối phó" Lục Tu, có phải là quan hệ giữa bên đó và Tào Bân đã căng thẳng như nước với lửa rồi không?
"Anh sẽ không sao chứ?" Khi ra khỏi khách sạn, Giang Hồng luôn cảm thấy có chút bất an, lại hỏi.
Lục Tu đánh giá Giang Hồng, dường như muốn nói gì đó, rồi lại đổi ý: "Nếu lỡ tôi bị bắt đi, nhớ đến cứu tôi."
Giang Hồng nói: "Được, nhất định!"
Tuy rằng Giang Hồng còn chẳng bằng gà mờ, nhưng cậu vẫn rất mến Lục Tu, nếu Lục Tu gặp nguy hiểm, cậu nhất định sẽ xông pha cứu giúp, đương nhiên, có cứu được hay không thì lại là chuyện khác. Nhưng trước khi Lục Tu bị bắt đi, cậu vẫn cứ lấy quần áo của Giang Hồng đi giặt trước, Giang Hồng thay quần áo xong, thoáng thấy Lục Tu ngơ ngác nghe tiếng cậu thay áo thun trong phòng tắm, liền không nhịn được cười ha ha.
"Chắc chắn nhiều mồ hôi lắm!" Giang Hồng cười nói: "Anh đang làm gì vậy?"
"Mùi đất." Lục Tu nói:"Tối qua ở dưới lòng đất lâu quá."
Hôm nay Lục Tu dẫn Giang Hồng đi chơi mật thất, không có Trương Tích Đình ở bên, Giang Hồng cuối cùng cũng được chơi một cái mật thất bình thường. Cậu luôn nghi ngờ Lục Tu còn thông minh hơn cả Trương Tích Đình, chỉ là đa số thời điểm nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, ở trong mật thất với cậu hơn hai tiếng. Bốn ngày tiếp theo, Lục Tu dẫn cậu đi chơi khắp Tây An, hai người còn l*n đ*nh Hoa Sơn ngắm bình minh.
Khi đi qua sạn đạo treo không, Giang Hồng nắm chặt tay Lục Tu.
"Cậu sợ cái gì?" Lục Tu đôi khi thật sự không thể hiểu nổi Giang Hồng.
Giang Hồng: "Cao quá! Chỉ có một cái dây an toàn!"
Trước mặt là vách núi dựng đứng vạn trượng, dưới chân chỉ có thể dựa vào những tấm ván gỗ sạn đạo không quá 50cm bám vào vách đá, sau lưng chỉ còn lại sợi dây an toàn buộc giữa eo và xích sắt.
Lục Tu: "Cho dù có ngã xuống, tôi cũng sẽ đỡ được cậu."
Tiếng gió rít gào thổi tới, Giang Hồng nhìn Lục Tu đi phía sau mình, cậu thì chết sống bám chặt vào vách đá, mặt mày đầy vẻ kinh hoàng, còn Lục Tu thì ung dung bước đi như mèo, một tay kéo dây an toàn, thân người hơi nghiêng ra ngoài, tay kia ngón tay thon dài xòe ra, dường như đang nắm lấy hướng thổi của gió trong không trung.
Trên sạn đạo treo không chỉ có hai người họ, khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới chỉ còn lại họ.
(Sạn đạo () là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.)
Giang Hồng luôn muốn tìm chuyện gì đó để nói, để phân tán sự chú ý của mình. Thế là cậu hỏi: "Học trưởng, không, Lục Tu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!