Chương 24: Địa Mạch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại Đường Bất Dạ Cung đã trở nên hỗn loạn, không ít khách tắm cho rằng nhà tắm bị nổ khí gas, sợ hãi tột độ, mặc áo tắm quấn khăn tắm chạy tán loạn ra ngoài, tụ tập trên vỉa hè. Chưa đầy hai mươi phút sau, phóng viên cũng đã vác máy quay tới, mượn danh nghĩa đưa tin, chĩa ống kính vào những thân thể đàn ông tr*n tr** trên đường phố mà chụp tới tấp.

Giang Hồng đỡ cánh tay Trần Thuấn đặt lên vai mình, lảo đảo bước ra, đang loay hoay tìm Dương Phi Dao thì cô ấy đã tự mình xuất hiện.

"Để tôi xem, anh ấy sao rồi?" Dương Phi Dao giúp Giang Hồng dìu Trần Thuấn sang con hẻm đối diện, hỏi: "Con rết kia thế nào rồi?'

Giang Hồng kể lại sự việc, Dương Phi Dao không ngờ cuối cùng vẫn để nó chạy thoát, vô cùng bất đắc dĩ. Cô mặc một chiếc váy liền thân, xem ra là chưa tắm, Giang Hồng hỏi: "Vừa nãy cô ở đâu?"

Dương Phi Dao đáp: "Tôi đang tìm cái pháp bảo phải thu hồi kia."

Cô mở chiếc túi xách nhỏ mang theo, lấy ra một viên thuốc, bóc lớp giấy bạc, đút cho Trần Thuấn một viên. Giang Hồng nói: "Tôi giúp anh ấy mặc quần áo trước đã."

Dương Phi Dao quay người đi, Giang Hồng bắt đầu mặc quần áo cho Trần Thuấn, Dương Phi Dao lại nói: "Hạ Lan Sơn là thiên địch của loài rết, chắc chắn sẽ bắt được nó."

"Pháp bảo cô tìm được rồi sao?" Giang Hồng hỏi.

"Tìm được rồi." Dương Phi Dao lấy từ trong túi ra một chiếc vòng đồng, đưa về phía Giang Hồng:"Cậu xem này?"

Có lẽ bởi vì Dương Phi Dao là Khu Ma Sư, Giang Hồng cảm thấy rất thân thiết với cô, còn Dương Phi Dao vì Giang Hồng là người Lục Tu đưa đến, cũng không hề né tránh cậu.

Nhưng Giang Hồng không dám tùy tiện chạm vào sợ gặp rắc rối, chỉ nương theo ánh đèn yếu ớt nhìn kỹ. Pháp bảo này tên là "Độn Long Xuân", xem hình dáng thì chẳng giống "xuân" hay "cọc" chút nào, trên mặt khắc đầy những chữ triện phù văn cổ quái.

"Nó có thể độn thổ sao?" Giang Hồng tò mò hỏi.

Dương Phi Dao đáp: "Đúng vậy. Đợi Trần Thuấn khỏe hơn chút, chúng ta lại cùng nhau đi tìm bọn họ. Có nó, xuống lòng đất sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Sắc mặt Trần Thuấn đã khá hơn nhiều, Dương Phi Dao không mấy để ý đến anh ta, chỉ nhanh chóng nhắn tin trong con hẻm tối.

"Đồng nghiệp của các anh ở Khu ủy Tây An nói, bọn họ đi về hướng Đại Nhạn Tháp." Dương Phi Dao nói: "Trần Thuấn, anh đỡ hơn chưa?"

Trần Thuấn đứng dậy, đã cử động bình thường, gật đầu nói: "Khá hơn nhiều rồi."

Dương Phi Dao nói: "Vậy đi thôi."

Giang Hồng do dự một thoáng có nên đi cùng không, nhưng đối phương là hai Khu Ma Sư, mà mình lại có thể triệu hồi Lục Tu, chắc là sẽ không nguy hiểm. Cơ hội xem náo nhiệt... à không, tăng thêm kinh nghiệm thực tế như thế này, sao có thể bỏ lỡ? Tận mắt xem Khu Ma Sư bắt yêu như thế nào cũng giúp ích cho việc học, Lục Tu dẫn cậu tới, hẳn là cũng có ý này.

Thế là hai Khu Ma Sư mỗi người quét mã một chiếc xe đạp điện công cộng, phóng xe về phía Đại Nhạn Tháp.

Giang Hồng ngồi trên chiếc xe đạp điện công cộng, ở phía sau lẩm bẩm: "Đã là thu yêu rồi, tại sao không thể bay qua đó cho nhanh!"

"Chúng tôi không có pháp bảo bay, lại không phải thầy Lục của các cậu." Dương Phi Dao quay đầu lại nói: "Bay thế nào được?"

Dương Phi Dao giải thích: "Bay trên không trung thành phố sẽ bị ghi lỗi xử phạt, thấy đông người cũng không nên hành động." Đi được nửa đường, còn phải dừng lại chờ đèn đỏ, Giang Hồng thầm nghĩ thật là hết nói.

"Vậy... chị ơi, nhà tắm bây giờ sao rồi ạ?" Giang Hồng lại hỏi.

"Đồng nghiệp Khu Ma Sư ở Tây An của bọn họ sẽ đi thu dọn." Dương Phi Dao cười đáp: "Năm nay cậu học năm mấy rồi? Trông đẹp trai lắm đó. Tôi cũng là học tỷ của cậu đấy, chúng ta tốt nghiệp cùng một trường."

"Năm nhất ạ." Giang Hồng vui vẻ đáp: "Nhưng không có học trưởng nào đẹp trai bằng anh ấy."

Dương Phi Dao đắc ý cười nói: "Đúng là thế."

Trần Thuấn mặt đen lại, quay đầu đánh giá Giang Hồng từ trên xuống dưới, ánh mắt như muốn nói: Cậu sao mà cái gì cũng không hiểu vậy?

Giang Hồng biết Trần Thuấn rất khó chịu vì cậu đã không làm gì ở nhà tắm, nhưng cậu thầm nghĩ: Tiểu gia tôi đã cứu mạng anh đấy! Nếu không phải tôi cứu anh, giờ này chắc anh mất đầu rồi.

"Tôi tốt nghiệp Thương Đại* xong, thực tập nửa năm ở Khu ủy Tây An rồi mới đi Bắc Kinh." Dương Phi Dao lại nói: "Cậu đã đến Khu Ủy Tây An chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!