*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà tắm trang H**ng X* hoa, toàn cột mạ vàng, bốn phía còn có tranh bích họa* nữ, ánh đèn sáng rực, không để ý còn tưởng rằng mình thật sự xuyên không đến Đại Đường.
(Bích họa tức fresco là tranh vẽ thực hiện trên một diện tích lớn, thường là tường vách hoặc trần nhà dùng kỹ thuật vẽ trên vữa vôi. Nước pha phẩm màu được dùng tô lên mặt vữa khi vữa còn ướt.)
"Sao ở đây tắm suối nước nóng lại... lại phải cởi hết sao?" Giang Hồng có chút xấu hổ, dùng khăn lông che th*n d***.
"Đúng vậy." Lục Tu ngạc nhiên nói:" Chứ còn sao nữa"
"Nhưng chỗ chúng tôi tắm suối nước nóng, đều mặc đồ bơi..." Giang Hồng cố gắng từng chút một.
"Ít nói nhảm! Nhanh lên!" Lục Tu trực tiếp giật chiếc khăn lông che ngang eo Giang Hồng ra.
Giang Hồng: "......"
Được thôi, Giang Hồng cảm thấy vốn dĩ cũng không có gì, chỉ là vấn đề thói quen giữa người miền nam và người miền bắc, dù sao đây là lần đầu tiên cậu tr*n tr**ng trước mặt nam thần, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
May mà cơ thể cậu nhờ vận động lâu dài, đường cong cũng rất đẹp, có chút cơ bắp nhưng không to, là dáng người thiếu niên vừa vặn, còn cơ thể Lục Tu thì... dáng người Lục Tu thật sự quá hoàn mỹ!
Hình dáng cơ bắp của rồng, đường cong cơ thể thon dài vốn dĩ đã tràn đầy vẻ đẹp, Lục Tu sau khi có được hình người, quả thực đã phát huy vẻ đẹp này đến cực hạn, vừa có cảm giác mạnh mẽ lại vừa cân đối.
Hai người vào phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ, trong phòng tắm rộng lớn như vậy, chỉ có hai người họ.
"Vì sao lại tụ trung ở chỗ này?" Giang Hồng nhìn đông nhìn tây, hỏi: "Không phải có vẻ rất kỳ quái sao?"
Lục Tu ngâm mình trong hồ, thở ra một hơi dài, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới ngực Giang Hồng, Giang Hồng ban đầu có chút ngượng ngùng, bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng, thoải mái ngâm mình.
"Cậu rất trắng." Lục Tu bỗng nhiên nói một câu không liên quan.
Giang Hồng: "Anh cũng rất trắng, ha ha ha ha."
Giang Hồng cảm thấy dáng người Lục Tu tựa như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp, luôn không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần, nếu Lục Tu nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, Giang Hồng cũng không ngại ngần mà đánh giá anh.
"Tôi sờ một chút được không?" Giang Hồng nói:"Anh cư nhiên còn có một chút cơ ngực."
Lục Tu không trả lời, Giang Hồng không đợi được đáp lại, liền mạnh dạn s* s**ng một chút.
Lục Tu: "......"
Giang Hồng bật cười, Lục Tu nhìn chằm chằm cậu, trong mắt hiện vẻ uy h**p, nhưng Giang Hồng lại không nhịn được nhéo anh một cái.
Lục Tu: "Dừng tay cho tôi!"
"Cơ ngực khó tập lắm." Giang Hồng lẩm bẩm:"Phải tập tạ. Ơ, sao trên ngực anh lại có... sao lại bị thương?"
Trên ngực trái Lục Tu, có một vết sẹo nhỏ, giống như bị kiếm đâm thủng rồi miệng vết thương khép lại.
Giang Hồng ghé sát lại một chút, đưa tay chỉ muốn chạm vào vết sẹo của Lục Tu, Lục Tu không hề kháng cự, chỉ tùy ý cậu sờ, đầu tiên là nhìn chăm chú vào mắt Giang Hồng một lát, rồi dường như phát hiện ra điều gì, ánh mắt nâng lên, lướt qua vai Giang Hồng, nhìn về phía lối vào phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ.
Lại có người vào được, Giang Hồng quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông dáng người cao gầy.
Cao thật! Chân thật dài! Trắng thật! Giống con lai! Giang Hồng liếc mắt một cái, người đàn ông còn để tóc dài, nhìn không kỹ suýt nữa tưởng là nữ sinh vào.
Người đàn ông nhìn mắt Giang Hồng và Lục Tu đang ghé sát nhau, ngồi xuống trong khu xông hơi.
"Cậu nhìn đâu đấy?" Biểu cảm Lục Tu có một chút thay đổi, trong mắt mang theo một chút trào phúng.
Giang Hồng đang tựa đầu vào ngực Lục Tu thì quay lại, nghe vậy lại quay đầu, cười cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!