Chương 22: Long Ngữ (Ngôn Ngữ Rồng)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cho nên long ngữ không hẳn là quá phức tạp." Giang Hồng nghĩ một chút, nói: "Miêu tả khách thể, hoặc là đối tượng không nhiều lắm."

(Khách thể: Đối tượng nhận thức và tác động của chủ thể, tức là của con người có ý thức và ý chí.)

Lục Tu "Ừ" một tiếng, Giang Hồng hiển nhiên bị thu hút, hứng thú với long ngữ đã vượt qua cả đồ vật trưng bày trong viện bảo tàng, lại phảng phất phát hiện ra lục địa mới, hưng phấn nói: "Đúng! Bởi vì long ngữ không cần dùng để miêu tả những đồ vật phức tạp, là một loại ngôn ngữ nhận thức thế giới... Rồng cũng chưa phát triển ra văn minh phức tạp, nhất định là như vậy."

Lục Tu dứt khoát nói ra những gì cậu đang nghĩ: "Long ngữ là ngôn ngữ cấp thấp, so với người mà nói."

Giang Hồng: "Ây cũng không thể nói như vậy..."

"Người là sinh linh cao cấp nhất ở thế giới hiện tại." Lục Tu lại không để ý chút nào:"Điểm này không thể nghi ngờ."

Hai người đứng trước một bức thư pháp thời Đường, Giang Hồng nói: "Long tộc không phát triển ra toán học cao cấp và động lực học chất lỏng gì đó, cũng không có khoa học kỹ thuật, bởi vì các anh căn bản không cần."

Lục Tu: "Còn một nguyên nhân nữa, là rồng vốn dĩ rất hiếm, mỗi một ngàn năm, có thể sinh ra hai ba con rồng đã là chuyện lạ rồi."

Sau khi du khách trong viện bảo tàng tản bớt, hai người nói chuyện không còn quá lo ngại bị người khác nghe thấy.

"Lợi hại vậy sao?" Giang Hồng luôn cảm thấy rồng tuy không nhiều, nhưng hẳn là có thể thấy.

Lục Tu không trả lời, ra hiệu cho Giang Hồng nghiêm túc xem đồ trưng bày. Giang Hồng phát hiện Lục Tu gần như là một học bá toàn năng, mặc kệ cậu hỏi gì, anh đều có thể trả lời được, đồ đồng Tây Chu, kiếm thời Chiến Quốc, mảnh lưu ly thời Đường... lai lịch đều rõ ràng, còn sửa đúng mấy cái nhãn.

"Tìm được manh mối cậu muốn chưa?" Lục Tu nói.

"Chưa..." Giang Hồng nghiêng đầu nhìn kỹ một hình khắc trên đỉnh, đột nhiên nảy ra ý nghĩ nói:"Ơ? Tôi lại có một vấn đề..."

Lục Tu mặt không cảm xúc nhìn hai mắt Giang Hồng qua ảnh phản chiếu từ tủ kính.

"Anh học được long ngữ." Giang Hồng hiếu kỳ nói: "Vậy là có một con rồng khác dạy anh sao?"

Lục Tu: "Không có, đây là một loại 'hư không tàng', ký ức xa xăm về long ngữ, bị che giấu trong núi sông, đại địa và trên bầu trời, sau mười năm cậu phong chính giúp tôi, tôi từ từ mà có được những ký ức này."

(Hư không tàng: Được tàng trữ trong hư không)

Giang Hồng: "Oa."

Lục Tu: "Rất nhiều năm sau, trong đầu ngẫu nhiên vẫn sẽ nghe thấy một giọng nói khác, đến từ những con rồng khác. Rồng giao tiếp với nhau ở chiều không gian cao hơn, giống như sóng điện vậy."

Giang Hồng: "Vậy hiện tại, trên thế giới còn có những con rồng khác không?"

Lục Tu: "Rồng theo đúng nghĩa, không tính những loài phái sinh như Si Vẫn (1), Trào Phong (2), hiện tại tôi biết chỉ có Hạng Thành, chính là hiệu trưởng."

Giang Hồng nói: "Anh ấy đang nói chuyện với anh sao?"

Lục Tu lại "Ừ" một tiếng, Giang Hồng rất tò mò Hạng Thành đang nói gì với Lục Tu, Lục Tu lại nói: "Nội dung cụ thể không thể nói cho cậu."

Giang Hồng có chút chua chát nói: "Tôi cũng không thèm biết."

Từ từ, Giang Hồng đột nhiên nghĩ đến, hiệu trưởng không phải nghe nói đã không còn ở thế giới hiện thực sao? Anh ấy đi đâu rồi? Lục Tu bây giờ vẫn có thể liên lạc với hiệu trưởng sao? Đúng rồi, họ đều là rồng mà, không phải sao?

"Anh bây giờ vẫn có thể..."

"Suỵt." Lục Tu ra hiệu, ý bảo Giang Hồng không cần hỏi tiếp.

Được thôi, chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan đến Giang Hồng, thuần túy vì cậu tò mò, cậu luôn cảm thấy đằng sau có chuyện gì đó vô cùng thần bí, có lẽ có liên quan đến địa mạch chăng?

"Cậu không nghiêm túc nhìn xem sao?" Lục Tu nói:"Tôi thấy cái đỉnh này tạo hình không tệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!