Chương 20: Tổng Hợp

"Môn này của chúng ta, tạm thời cứ gọi là 'Tổng hợp trừ ma học', trước mắt vì đang trong giai đoạn thử nghiệm ban đầu, không có quy tắc gì, cũng sẽ không định hướng cho hai em."

Tào Bân đưa ly cà phê đã pha cho Lục Tu, Lục Tu gật đầu, ý là có tiến bộ.

"Mọi người có thể thoải mái học, thoải mái hoàn thành bài tập, chúng ta lấy vấn đáp làm chủ, tiết đầu tiên, từ hai bạn học đặt câu hỏi, tôi và trợ giảng sẽ phụ trách trả lời tất cả các vấn đề của các em, đương nhiên, giới hạn trong những gì chúng tôi có thể trả lời được..."

"Thật vậy sao?!" Giang Hồng quả thực như trúng giải độc đắc 500 vạn:"Cái gì cũng có thể hỏi? Hạnh phúc vậy sao?!" Tào Bân ra hiệu bảo cậu nói xong, không cần vội vàng đặt câu hỏi. (~18.001.734.980 VNĐ)

A a a

-- tuyệt quá! Cuối cùng cũng có một nơi, là có thể để Giang Hồng phát huy hết khả năng đặt câu hỏi! Mấy ngày nay cậu nghẹn vô số câu hỏi, dù đi học có thể tạm thời giảm bớt lòng hiếu kỳ, rồi lại nảy sinh ra càng nhiều vấn đề, mỗi một ngày, mỗi một đêm, mỗi một phút mỗi một giây... Giang Hồng tò mò luôn không được giải đáp, giống như người đói bụng, không lúc nào là không lăn lộn k** r*n

-- bây giờ Tào Bân cư nhiên nói với cậu, hôm nay có thể "thả ga" hỏi!

Lấy hình thức tiệc đứng giải đáp hết thảy nghi hoặc của Giang Hồng, Giang Hồng bây giờ hai mắt sắp phát ra lục quang.

"Giang Hồng..." Tiểu Bì nói:"Cậu... biểu cảm của cậu hơi đáng sợ."

"Ây, thu liễm một chút..." Giang Hồng cũng ý thức được mình quá khẩn thiết.

Tào Bân nói: "Trước câu hỏi của các em, tôi muốn hỏi hai em trước, tuy rằng đại khái có thể đoán được đáp án, tôi vẫn hy vọng nghe chính miệng các em nói ra... Vì sao các em lại lựa chọn, hay nói cách khác, hy vọng trở thành một Khu Ma Sư?" Nói rồi, Tào Bân bưng cà phê, đi đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú cảnh sắc xanh tươi ngoài cửa.

Giang Hồng và Tiểu Bì liếc nhau, nhất thời đều không nói gì.

Tào Bân tựa vào khung cửa sổ, làm động tác "cụng ly" với hai học sinh của mình, cười nói: "Hỏi như vậy, cũng không phải muốn cố ý nhấn mạnh điều gì, hay bàn luận về sơ tâm, mà là tôi thật sự có nghi hoặc về điều này. Lúc ban đầu, điều gì đã khiến chúng ta trở thành một Khu Ma Sư, đi khám phá thế giới này?"

"... Có lẽ đây cũng là ước nguyện ban đầu khi thành lập Đại học Thương Khung chăng."

Lục Tu trước sau im lặng ngồi sau quầy bar, Giang Hồng nghe được câu hỏi của Tào Bân, vô tình quay sang Lục Tu, nhìn anh một cái, hai người mắt đối mắt. Lục Tu không né tránh ánh mắt, chỉ là nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.

"Bởi vì bố em." Tiểu Bì nói trước.

Tào Bân có chút dở khóc dở cười, đây quả thực là đáp án mà anh đã đoán trước.

Giang Hồng đáp: "Bởi vì... Lục Tu."

"Ngoài cái đó ra thì sao?" Lục Tu nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Cậu không có động lực nào khác sao?"

"Cũng có mà." Giang Hồng cười nói:"Anh là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân thứ hai, có lẽ là tò mò chăng? Hoặc là muốn trở thành một người như thế nào đó, đến nỗi chính xác là như thế nào, tôi cũng chưa có ý tưởng rõ ràng."

"Khát vọng khám phá thế giới chưa biết, cùng lòng ham học hỏi." Tào Bân tán thưởng nói:"Cũng chính là nền tảng cấu thành nên tất cả các ngành học của thế giới chúng ta. Bì Vân Hạo, nếu loại bỏ yếu tố bố em, động lực thúc đẩy em trở thành Khu Ma Sư là gì?"

Tiểu Bì nói: "Thật ra em nói là vì bố em... ừm, cũng không hẳn là như nhiều người nghĩ. Ông ấy tuy rằng có kỳ vọng ở em, bề ngoài xem ra... từ nhỏ đến lớn em đều nghe lời bố, rất không có chủ kiến, nhưng em cũng muốn... cũng muốn..."

Tiểu Bì do dự rất lâu sau, nói: "Nói ra thì hơi xấu hổ, em cũng muốn hiếu kính ông ấy, không làm ông ấy thất vọng là một chuyện, còn hy vọng có thể... kiếm nhiều tiền hơn, để ông ấy sống cuộc sống tốt hơn."

"Rất tốt." Tào Bân gật đầu, nói:"Chúng ta sẽ thảo luận lại vấn đề này sau khi kết thúc học kỳ một. Hiện tại, các em có thể tự do đặt câu hỏi."

Giờ "thả ga" hỏi đã đến! Giang Hồng quả thực mừng rỡ như điên, làm một động tác tay, Tiểu Bì lập tức tự giác nhường quyền đặt câu hỏi toàn bộ cho cậu.

Giang Hồng móc ra một cuốn sổ dày cộp, đầy chữ, đó là "Bảo điển câu hỏi" mà cậu đã tổng kết từ khi nhập học.

Tào Bân và Lục Tu nhìn cuốn sổ bìa đen kia, biểu cảm đều có chút cứng đờ.

Giang Hồng lật đến trang 143.

"Thưa thầy." Giang Hồng giơ tay nói:"Yêu tộc biến thành người mặc quần áo, vậy khi biến về nguyên hình thì lại tr*n tr**ng, vậy khi biến lại thành người, sao lại có quần áo? Chẳng lẽ không phải tr*n tr**ng sao?" Hỏi xong câu này, cậu rất tò mò nhìn Lục Tu.

Lục Tu: "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!