Chương 18: Thực Tiễn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ ăn tối, Lục Tu và Giang Hồng ăn món xào ở căng tin, Giang Hồng gọi một nồi lẩu cay xé lưỡi, cuối cùng cũng được ăn món ăn quê nhà đã lâu không thưởng thức.

Lục Tu không nói gì, Giang Hồng liền trước sau giữ im lặng.

"Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào việc học của cậu." Lục Tu đột nhiên nói:"Nếu cậu muốn làm Khu Ma Sư, phải tự mình trưởng thành."

Giang Hồng cười nói: "Ừ, được thôi, tôi là đồ dính người, nếu anh cảm thấy không thích thì cứ nói, đừng để ý đến tôi là được."

Lục Tu nói: "Về chuyện tư chất, họ đang họp bàn, vài ngày nữa sẽ có kết quả cho cậu, cậu có thể sẽ phải điều chỉnh một số môn học."

Giang Hồng vốn tưởng Lục Tu nói đến chuyện bài tập học kỳ, ý thức được điều gì, có phải hôm nay vì chuyện của cậu, Lục Tu đi tìm hiệu trưởng hoặc thầy cô khác, bị trách mắng vì quản chuyện quá nhiều không?

"Được." Giang Hồng nói:"Tôi không định bỏ học, lần này đến, tôi nhất định sẽ nghiêm túc học xong."

Lục Tu nhìn Giang Hồng, ánh mắt có chút phức tạp.

Giang Hồng lại nói: "Cho dù cả đời không học được pháp thuật cũng không sao, giống như anh nói, có thể dùng bùa chú mà, tuy rằng tôi còn chưa học được cách dùng bùa..."

"Tôi không có ý đó." Lục Tu lại đột nhiên nói.

Giang Hồng: "?"

Lục Tu thở dài, lẩm bẩm: "Thôi, không có gì."

Giang Hồng ngẩn người một lát, không rõ Lục Tu đang nghĩ gì. Lục Tu cuối cùng nói:"Nếu cậu muốn tìm tôi, triệu hồi tôi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ đến."

"Được." Giang Hồng nở nụ cười.

Cậu còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng vì chuyện Lục Tu giận dỗi buổi trưa, khiến cậu không dám hỏi thêm. Sau bữa tối, Lục Tu đưa Giang Hồng về phòng ngủ, Giang Hồng nhìn bóng lưng anh, không khỏi suy nghĩ, Lục Tu làm nhiều chuyện cho mình như vậy, cũng là vì báo ân sao?

Rốt cuộc 160 năm trước, là một đời nào đó của mình đã phong ấn con rồng biến ảo thành anh.

Nhưng cái tên ngốc con nhà thổ ty 160 năm trước, có phải chính là Giang Hồng mình không? Không có bất kỳ ký ức nào về cái gọi là "kiếp trước", có thể tính lên đầu mình sao? Nếu mình không phải là chuyển thế của tên ngốc đó, có lẽ Lục Tu cũng sẽ không để ý đến mình phải không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Hồng có chút mất mát.

Lục Tu: "?"

Giang Hồng: "......"

Lục Tu: "Sao vậy?"

Giang Hồng miễn cưỡng cười cười, nói:"Không có gì, tôi về đây."

Lục Tu nghiêm túc nhìn sắc mặt Giang Hồng, nói: "Cậu giận?"

Giang Hồng nói: "Tôi không có nhỏ mọn như vậy..." Chợt ý thức được lời này giống như móc ngoéo châm chọc Lục Tu nhỏ mọn, vội giải thích: "Tôi không phải nói anh nhỏ mọn..." Nhưng mà lại giống như càng xoá càng đen, chỉ đành sửa lời:"Tôi chỉ là cảm thấy cứ gây thêm phiền phức cho anh, có lẽ ngày nào đó anh sẽ thấy tôi phiền."

"Tùy cậu." Lục Tu lạnh nhạt nói.

Giang Hồng có chút ủ rũ cụp đuôi, đang muốn xoay người thì, Lục Tu lại đặt một bàn tay lên đầu Giang Hồng, xoa xoa.

Giang Hồng: "!!!"

Giang Hồng không thích bị người khác xoa đầu, nhưng khi Lục Tu làm vậy, cậu lại không thể lý giải vì sao mình lại không phản kháng, không chỉ không phản kháng, mà còn như thể trong lòng nở hoa vậy. Giang Hồng nở nụ cười, quay đầu lại, Lục Tu đã không biết từ lúc nào biến mất.

Đêm xuống, phòng ngủ của Giang Hồng cực kì náo nhiệt, một đám sinh viên ăn không ngồi rồi tụ tập trong phòng cậu, xem Trương Tích Đình vững vàng ngồi trên ngai vàng trò chơi điện tử, dùng trò chơi đối kháng để nghênh chiến những kẻ thách đấu từ bốn phương tám hướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!