Chương 174: Mất Mát • Hai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vĩnh Dạ, là tên của bức điêu khắc này sao?"

"Tôi không biết, nhưng trong các văn hiến chưa từng xuất hiện xưng hô này."

"Sự tồn tại ngoài phạm vi kiến thức xuất hiện ở đây, có vẻ vô cùng đáng ngờ…"

"Hai vị!" Giang Hồng có phát hiện mới, nói, "Cái chữ này trên pháp trận hình tròn, có chỉ dẫn năng lượng địa mạch!"

"Tốt quá!" Trì Tiểu Đa nói, "Ở đâu? Tôi xem nào?"

Thế là ba người ngồi xổm cùng nhau, bắt đầu nghiên cứu hài cốt của thú canh mộ. Vấn Hào Tư làm nhiệm vụ quả thực tiến triển thần tốc, tất cả đều là những nhân tài có kiến thức sâu rộng. Hơi có manh mối là sẽ nhanh chóng bị nắm thóp. Giang Hồng cảm thấy mình giống như đang chơi mật thất cùng Trương Tích Đình vậy.

"Có một trung tâm điều khiển," Trần Lãng "nói", "Thông qua pháp trận trung tâm, để điều khiển từ xa các thú canh mộ ở các nơi."

Giang Hồng đại khái xác định rằng, ở một nơi sâu thẳm nào đó dưới lòng đất không rõ tên, nhất định có một trung tâm. Trung tâm này thông qua địa mạch làm liên kết, giống như dây điện, điều khiển rất nhiều địa điểm phân nhánh có thú canh mộ.

"Có thể thông qua địa điểm này để liên hệ với các địa điểm khác, tìm ra một số di tích khác." Trần Lãng "nói".

Trì Tiểu Đa đáp: "Nhưng không có tọa độ rõ ràng, chúng ta không thể sử dụng Độn Long Xuân để dịch chuyển."

"Có lẽ cổng dịch chuyển có thể?" Trần Lãng đề nghị.

"Ấy… Chờ một chút," Tiểu Bì yếu ớt nói, "Là kỹ thuật đã bị bỏ đi đó sao?"

Trì Tiểu Đa và Trần Lãng đồng thời đáp: "Đúng vậy."

Giang Hồng đột nhiên có dự cảm không lành: "Không phải nói nó rất không ổn định sao?"

Trì Tiểu Đa: "Cũng không có bất ổn đến mức đó đâu, xác suất xảy ra sự cố chỉ chưa đến 0.2% thôi…"

"Khoan đã!" Giang Hồng sợ Trì Tiểu Đa lại đột nhiên phát động cái pháp trận kỳ quái nào đó. Cậu suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy nơi này vẫn còn những câu đố chưa được giải đáp.

"Nhưng cái nơi này dùng để làm gì vậy?" Giang Hồng bệnh tò mò lại tái phát, "Chỉ là một bãi tha ma thôi hả?"

"Đúng vậy nhỉ." Trì Tiểu Đa cũng bắt đầu chú ý đến điểm này.

Theo tính cách của Giang Hồng, khi chơi game nhất định phải tìm hiểu kỹ từng cảnh vật từ trên xuống dưới, bởi vì có rất nhiều nơi chứa phần thưởng ẩn, những rương báu bị bỏ sót hay giấu sau những tảng đá, điều đó thực sự khiến cậu khó chấp nhận được.

Nhưng tính cách của Trì Tiểu Đa thì không như vậy. Anh thích nhanh chóng đẩy mạnh cốt truyện chính, chỉ cần đạt yêu cầu là được. Việc hoàn thành tất cả nhiệm vụ phụ và đạt được mọi thành tựu, thu thập đủ các yếu tố, đối với anh mới là chuyện phiền phức chết đi được.

Trần Lãng lại đề nghị: "Tôi vẫn kiến nghị mở quan tài ra xem thử."

Trì Tiểu Đa: "Ô ô ô, quả nhiên cuối cùng vẫn phải đi đến bước này sao…"

Tiểu Bì lấy hết can đảm nói: "Con có thể… giúp đỡ. Con đã không còn sợ như vậy nữa rồi."

"Con đúng là con nuôi ngoan của ta." Trì Tiểu Đa rơi nước mắt nói, "Đại Hoàn, cậu cứ tùy tiện mở một cái quan tài ra xem đi…"

Thế là, Giang Hồng và Trì Tiểu Đa nấp sau Tiểu Bì, Tiểu Bì thì nấp sau Trần Lãng. Trần Lãng đứng bên cạnh Đại Hoàn. Đại Hoàn và Nhị Hoàn hợp sức, đẩy mở một nắp quan tài.

Lang Khuyển: "Bố!" Lang Khuyển phấn khích nói, "Là xương cốt ạ! Đây là cá chình hả?"

"Cái này không giống xương bò khô!" Trì Tiểu Đa nói, "Đừng đụng nó!"

"Ủa?" Tiểu Bì nói, "Ê, mọi người mau xem?"

Trần Lãng: "Đây không giống hài cốt người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!