*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba giây sau, Lục Tu lạnh lùng phun ra chữ: "Khỏi."
Con khỉ lông trắng kia phảng phất như vô cớ bị chọc giận, lộ ra răng nanh dữ tợn, phát ra một tiếng hét điên cuồng về phía Lục Tu và Giang Hồng! Âm thanh ầm ầm vang vọng, quanh quẩn trong hầm trú ẩn, hàng vạn con dơi đồng thời bị kinh động bay lên.
Khí lãng ập vào mặt, Lục Tu đứng thẳng người, khẽ phát ra mấy âm tiết mơ hồ:"Hatalatu!"
Thoáng chốc sau lưng Lục Tu hiện ra một bóng ảnh khổng lồ, đầu rồng nhô lên, ảo ảnh rồng gầm về phía con khỉ lông trắng, hai luồng khí lãng đối đầu, kích động trong vách hầm trú ẩn.
" Tiểu bối vô tri
-- dám khiêu khích bọn ta --" Con khỉ lông trắng giận dữ hét. Lục Tu vẫn trầm giọng nói: "Ngươi sớm nên chết, cút về địa phủ của ngươi đi!"
Giang Hồng chỉ cảm thấy mình gần như bị cuồng phong do Lục Tu và con yêu quái kia tạo ra thổi bay lên, nhưng Lục Tu ôm chặt cậu, thả người bay vọt, nhanh chóng chạy lên vách hầm, mượn lực đẩy Giang Hồng ra ngoài.
"Nhân lúc này! Chạy mau!" Lục Tu quát. Con khỉ lông trắng gào thét ầm ĩ, giơ hai tay lên, vẽ một vòng Thái Cực trước người!
Giang Hồng vừa rơi xuống đất, biết mình không thể liên lụy Lục Tu, hô: "Vậy anh tự mình cẩn thận!" Nói xong không đợi Lục Tu đáp lại, chạy về phía đầu bên kia của hầm trú ẩn.
Mặt đất truyền đến từng đợt rung chuyển, Giang Hồng không dám quay đầu lại, chỉ một đường chạy như điên, chỉ cần mình thoát hiểm thành công, Lục Tu nhất định có thể chạy ra!
Nhưng rung chuyển không những không rời xa, mà còn càng lúc càng gần... Giang Hồng dừng bước chân, nghi hoặc nhìn về phía trước. Tiếng ù ù đang từ lối ra của hầm trú ẩn truyền đến chỗ cậu.
Giang Hồng: "......"
Ba, hai, một... Một lượng lớn nước sông, nước mưa giống như rồng, ầm ầm lao về phía Giang Hồng.
Giang Hồng hít sâu một hơi, nhưng không hề la hét, mà đột ngột nín thở, rồi khom người xuống, không đối đầu trực diện với dòng nước mạnh, để mặc bị cuốn trở lại phía sâu trong hầm trú ẩn!
Hồng thủy quét tới, gào thét lao về phía Lục Tu, Lục Tu tay phải nhanh chóng vẽ một vòng phản Thái Cực, đẩy về phía dòng nước, trong khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ, dòng nước tràn ngập toàn bộ hầm trú ẩn ầm ầm rút lui!
Giang Hồng: "Khụ... khụ..."
Giang Hồng cố gắng đứng dậy, cả người ướt đẫm, quay đầu nhìn lại, ngay sau đó hồng thủy lại một lần nữa lao tới.
"Này!" Giang Hồng giận dữ hét.
May mà vẫn còn một chút khoảng cách, để cậu đổi hơi.
Vòng phản Thái Cực trên tay Lục Tu nhanh chóng xoay tròn, chống lại con khỉ lông trắng kia, khí lãng hết đợt này đến đợt khác quét qua, hồng thủy không ngừng dâng lên, Giang Hồng vừa mới chạy được một đoạn, lại bị cuốn trở về, lần này cậu bám chặt vào chỗ ngoặt, không dám lên tiếng, sợ làm Lục Tu phân tâm.
Con yêu quái này nhất định rất khó đối phó! Lục Tu nhất định phải thắng a a a --!
Giang Hồng thò đầu lên khỏi mặt nước, lại một lần nữa hít sâu một hơi.
Giọng nói của con khỉ lông trắng vang như chuông đồng: "Ngươi không chỉ có chút bản lĩnh này, là lũ người kia phong ấn ngươi lại? Nếu đã như vậy, vì sao còn đi theo bọn chúng..."
Lục Tu thừa lúc con yêu quái kia nói chuyện, đột nhiên thu lại pháp thuật trong tay, hồng thủy trong khoảnh khắc tràn ngập toàn bộ hầm trú ẩn.
Con khỉ lông trắng trôi nổi trong nước, ngay sau đó Lục Tu lại vẽ phù văn, phun ra một chuỗi bọt khí.
"Ầm" một tiếng, màng nhĩ Giang Hồng rung động, thấy con tinh tinh lông trắng kia bị bắn ngược trong nước, "ầm" một tiếng đập vào vách hầm trú ẩn!
Lục Tu lướt qua trong nước, giơ một tay lên, nắm quyền, trên nắm đấm sáng lên hiện ra phù văn, hung hăng đấm về phía con mãnh thú kia!
Con khỉ lông trắng đột nhiên giơ hai tay lên đỡ, sau lưng lại mọc ra hai cánh tay nữa, kết ấn.
Giang Hồng: "!!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!