Chương 12: Điều Tra

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ai ai, người nào?" Trong phòng thường trực là một ông lão, nói:"Tên gì? Đến đây, lại đây đăng ký! Có hẹn trước không? Tìm ai?"

Lục Tu dừng bước, liếc nhìn phòng thường trực: "Tìm Ngô Túc Viễn."

Ông lão đeo kính vào, mở một quyển sổ khách, tra lịch hẹn hôm nay, nói: "Tên gì?" Giang Hồng tò mò trốn sau lưng Lục Tu, quan sát tình hình xung quanh.

"Lục Tu." Lục Tu đáp:"Ông ấy quen tôi."

Trong khoảnh khắc này không khí phảng phất đóng băng, ông lão chậm rãi nắm lấy gọng kính, từ sau cặp kính lão nhìn Lục Tu một cái, buông quyển sổ khách kia xuống, lùi lại phía sau trong phòng thường trực, rồi nhanh chóng mở cửa phòng thường trực, đi thẳng về phía tòa nhà nhỏ.

Giang Hồng: "Ông ấy sao vậy?"

Lục Tu: "Không biết."

Giang Hồng vẫn là lần đầu tiên thấy một người trưởng bối khoảng 60 tuổi có thể chạy nhanh như vậy, vẻ mặt Lục Tu lại thản nhiên, đứng một lát, vươn tay mở cửa sổ phòng thường trực, lấy quyển sổ khách ra lật xem.

Sau một lúc lâu không ai đáp lại, Lục Tu lại nói:"Đi thôi."

Thoáng chốc, tòa nhà ba tầng kiểu dân quốc này không biết từ đâu tràn ra gần trăm người, toàn bộ đứng trên hành lang tầng hai tầng ba nhìn xuống, các phòng làm việc ở tầng một, cán bộ lục tục đi ra, từng người đóng cửa sau lưng, cảnh giác nhìn Lục Tu và Giang Hồng.

"Aiss" Giang Hồng nói:"Sao lại thế này? Bọn họ đều là Khu Ma Sư sao?"

Lục Tu đã quen với cảnh tượng này, nói:"Vừa nãy cậu hứa với tôi cái gì?"

Giang Hồng nhớ tới mình đã hứa tuyệt đối không hỏi lung tung, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá kỳ lạ! Toàn bộ Ủy ban Khu Ma Sư như rơi đại địch, từng người bày ra tư thế đề phòng đối mặt với Lục Tu.

"Là cậu à." Một người trung niên từ tầng ba đi ra, hai tay chống lên lan can nhìn xuống:" Cơn gió nào đưa cậu đến Trùng Khánh vậy? Mời lên đi, đúng là khách hiếm."

Tình huống này, cứ như họ đang đến một sào huyệt của băng đảng để đàm phán vậy.

Lục Tu dẫn Giang Hồng lên cầu thang, một cô gái ôm hồ sơ đứng nép vào một bên ở chỗ ngoặt, phảng phất như đi qua tất cả nhân viên công tác, nghe thấy họ đến, tất cả đều dừng công việc lại. Giang Hồng biết đãi ngộ này đương nhiên không phải dành cho mình, rõ ràng là đối với Lục Tu.

Ánh mắt này, sao giống như đã gặp ở đâu rồi?

Hai người lên tầng ba, người trung niên kia chờ ở ngoài văn phòng, Giang Hồng thầm nghĩ, đây hẳn là người Lục Tu muốn tìm rồi?

"Mời vào." Ngô Túc Viễn khoảng 40 tuổi, dưỡng dung rất tốt, làm việc ở đây, cũng rất có phong cách dân quốc, đeo một cặp kính gọng vàng, trông giống như nhân viên bán bảo hiểm.

Văn phòng rất rộng rãi, trải thảm cổ điển, trước rèm cửa còn đứng bốn người, ba nam một nữ.

"Khu Ủy ban và Đại học Thương Khung là hai hệ thống độc lập." Ngô Túc Viễn nói.

Lục Tu: "Vậy thì sao?"

Ngô Túc Viễn cười hắc hắc, ý tứ rất rõ ràng, chúng tôi không quản được các anh, các anh cũng đừng đến tìm chúng tôi gây phiền phức.

Lục Tu quét mắt nhìn mọi người trong văn phòng một cái, nói: "Có cần phải khẩn trương như vậy không? Chỉ hỏi thăm chút chuyện thôi, chứ không phải đến đập phá quán."

Ngô Túc Viễn nghe được lời này, phảng phất trút được gánh nặng trong lòng.

"À, hỏi thăm chuyện." Ngô Túc Viễn nở nụ cười, gật gật đầu, chỉ vào ghế sofa, ý bảo mời ngồi, rồi dùng ánh mắt ra hiệu, những người còn lại trong văn phòng liền im lặng rời đi.

"Uống chút trà gì?" Ngô Túc Viễn cũng tùy ý ngồi xuống sofa, giống như chiêu đãi vị khách quan trọng đến đàm phán.

Giang Hồng thầm nghĩ: Oa, Lục Tu trong giới của họ lợi hại như vậy sao? Người này là chủ nhiệm văn phòng à? Sao lại khách khí với anh ta như thế?

"Tùy đi." Lục Tu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!