Chương 11: Dạy Kèm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng ngủ. Giang Hồng đêm qua mơ vô số giấc mơ kỳ lạ cổ quái, tựa như sau một giấc ngủ dậy, mọi yêu quái, cầu Gia Lăng, trứng nhện, tất cả đều trở thành ảo giác, ngay cả Lục Tu cũng biến thành người trong mộng.

Lúc thì cậu mơ thấy mình cưỡi trên đầu một con rồng, nắm chặt sừng rồng, ngao du trong trời đất; lúc thì mơ thấy họ đụng phải tháp địch rơi xuống; còn mơ thấy nhện và dơi đang gặm nhấm cơ thể mình. Nhưng mỗi giấc mơ đều không mấy đáng sợ, hoặc là nói trong mơ, Giang Hồng không cảm nhận được sự sợ hãi, rõ ràng bày ra vô số cảnh tượng kinh tâm động phách, lại phảng phất có một sức mạnh tinh thần cường đại trấn giữ phía trên cảnh mộng của cậu, giống như một đạo kết giới.

Duy chỉ có lá bùa hộ mệnh bên gối nhắc nhở cậu, tất cả những chuyện đó đã thật sự xảy ra.

Đến tận bữa sáng hôm nay, Giang Hồng khôi phục lý trí suy nghĩ, mới cảm thấy tất cả những chuyện đó thật sự quá không chân thật. Chuyện xảy ra đêm qua, quả thực đã đánh vỡ thế giới quan của cậu! Trên đời có yêu?! Điều này đại biểu cho cái gì? Còn có cả pháp thuật? Sức mạnh siêu nhiên! Điều này quả thực không khác gì phát hiện ra người ngoài hành tinh! Vậy người chết có phải có nghĩa là có quỷ hồn không?

Nghĩ như vậy, quỷ hồn hình như cũng không đáng sợ lắm, nếu quỷ dọa mình chết, vậy mình cũng biến thành quỷ, mọi người sẽ không quá xấu hổ sao?

Một khi yêu quái bị phát hiện, chẳng phải sẽ không còn chút thần bí nào sao? Giống như nhà khoa học phát hiện ra một loài mới vậy?

Hệ thống tri thức của Giang Hồng đã chịu một đòn chí mạng, và trong khi cậu đang nghiền ngẫm dư vị của đòn tấn công này, bố cậu thông báo một tin khiến cậu chịu đòn thứ hai--

"Bố mẹ muốn đi chơi vài ngày."Bố Giang ôn tồn nói:"Con muốn đi cùng bố mẹ hay ở nhà học bài?"

Chẳng phải điều này thật vô lý sao? Giang Hồng đương nhiên chẳng dám đi đâu cả, đang ôn thi lại, còn dám đi chơi khắp nơi? Đương nhiên, bố cậu cũng chỉ là dựa trên nguyên tắc tôn trọng mọi lựa chọn của con trai mà thôi.

"Bố mẹ đi đâu ạ?" Giang Hồng hỏi.

"Bố con đưa mẹ đi chơi Tây Bắc." mẹ Giang rõ ràng rất đắc ý:"Tiện đường đi Thanh Hải luôn."

Tuy không ra nước ngoài được, nhưng bố mẹ Giang rõ ràng là không thể ở nhà mãi, bố Giang đi khảo sát, tiện thể đưa mẹ Giang đi chơi.

"Đi đi ạ." Giang Hồng chua chát nói:"Chụp nhiều ảnh đẹp vào nhé, khi nào đi ạ?"

Bố mẹ kết hôn nhiều năm, vẫn ân ái như xưa, hiển nhiên cũng có cuộc sống riêng của họ. Vốn dĩ bố Giang dự định là, đợi Giang Hồng thi đại học xong, coi như bố mẹ cũng được giải phóng, liền tự thưởng cho mình và vợ một chuyến du lịch dài một tháng, đến hồ Thanh Hải giăng biểu ngữ, chúc mừng con trai từ xa.

Kết quả Giang Hồng trở về ôn thi lại, khiến giấc mộng đẹp của bố mẹ tan thành mây khói, nhưng chuyến đi chơi vẫn muốn thực hiện, vì thế bố mẹ Giang quyết định bỏ con trai ở nhà, tự mình đi giải sầu.

"Chiều nay xuất phát." Bố Giang nói.

"Vậy còn hỏi con có đi không làm gì!" Giang Hồng phát điên nói:"Rõ ràng là không có ý định mang con theo mà!"

"Biết là tốt rồi." Mẹ Giang mỉa mai nói:"Nghiêm túc học bài đi con."

"Con đi học đây." Giang Hồng bất đắc dĩ nói.

"Tạm biệt --" bố mẹ vẫy tay chào con trai, cả nhà bắt đầu kỳ nghỉ dài!

Còn một năm nữa mới thi đại học... Hôm qua yêu quái vì sao lại tìm đến mình? Giang Hồng đội cái nắng như thiêu đốt, bước ra khỏi khu dân cư, vẫn còn suy nghĩ về chuyện kia. Bên ngoài khu dân cư, một chiếc xe điện đỗ ven đường, vài shipper giao cơm hộp đang tụ tập chơi điện thoại tán gẫu.

Giang Hồng đột nhiên thấy bên đường, trước một chiếc bàn nhỏ của quán mì ven đường, có một người ngồi.

Người nọ quay lưng về phía cậu, nhưng Giang Hồng nhận ra tấm lưng kia, giống như đã quen thuộc từ lâu.

"Lục Tu!" Giang Hồng bước nhanh tới.

Lục Tu đã ăn xong bữa sáng, dường như đang đợi cậu, hôm nay anh mặc sơ mi trắng và quần tây đen, đeo kính râm, nghiêng đầu liếc nhìn Giang Hồng một cái.

"Tôi... đi học đây." Giang Hồng nói:"Sao anh lại ở đây?"

"Tôi được phái đến để bảo vệ cậu." Lục Tu nói.

Giang Hồng ngơ ngác nhìn anh, lát sau, Lục Tu dường như không có việc gì đứng dậy, ra hiệu bảo cậu đi đi, còn đợi gì nữa.

"Cái này cho anh này." Giang Hồng lấy ra hộp sữa bò, hỏi:"Anh đưa tôi đến trường sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!