Ta ở lại Dương Tấn.
Lý Vân Tu giúp ta mở cửa hàng của mình.
Hàng ngày ta đều vội vàng buôn bán, có thời gian rảnh lại cãi nhau cùng Lý Vân Tu.
Cũng không khác thời gian trước đây là bao.
Thẳng đến một ngày, ta nhận được thư của Từ Lăng từ kinh thành gửi đến.
Có lẽ thời gian không gặp ta trôi qua quá thoải mái, ở trong thư, hắn lại lần nữa mang ra lòng từ bi, nói lúc đầu dựa vào thanh danh của ta chỉ xứng đáng làm thiếp trong Từ gia.
Nhưng hắn nhớ tình nghĩa trước đây, nếu bây giờ ta quay đầu, hắn có thể cho ta vị trí bình thê.
Khi đó ta cùng Lý Vân Tu đã định hôn kỳ.
Cái này vốn là nên do phụ mẫu hai nhà quyết định, nhưng phụ mẫu của ta cùng Lý Vân Tu đều không quan tâm đến chuyện này.
Chúng ta liền tùy ý mà làm, lúc chọn thời gian cũng không quyết định được, thậm chí còn muốn ném xúc xắc để quyết định.
Chuyện kinh thiên động địa như vậy cũng chỉ có nữ nhi quan gia hỏng thanh danh cùng cái công tử ăn chơi nổi danh thiên hạ như hắn mới có thể làm ra được.
Ta xem xong thư của Từ Lăng, cảm thấy khác nghề như cách núi, quá khác biệt để đánh giá.
Vậy là đem thư cho Lý Vân Tu, sau khi hắn xem xong, liền muốn gọi thẳng mười vị thần y ngay trong đêm đi đến kinh thành khám đầu óc cho Từ Lăng.
Chúng ta quẳng chuyện của hắn ra sau đầu, tiếp tục dùng xúc xắc định hôn kỳ.
Lắc ra đúng ngày sinh thần năm nay của mm,.
Ta cảm thấy có thể, hắn cũng cảm thấy không tệ.
Trong lúc nhất thời, trong ngoài phòng đều là không khí vui vẻ.
Điều chúng ta không nghĩ đến chính là, hôm sau Từ Lăng trực tiếp từ kinh thành chạy đến.
Khi hắn đến, là thời điểm lễ Hoa Triêu, ta để cho người làm đều nghỉ ngơi.
Cùng Lý Vân Tu ra ngoại thành ngắm hoa.
Lý Vân Tu nói muốn dạy ta thả diều, ta không biết tại sao hắn cho rằng ta chưa từng nhìn thấy con diều.
Nhưng vẫn ở một bên vỗ tay mở miệng kêu một tiếng Vân lang thật tuyệt.
Lý Vân Tu được ta cổ vũ kém chút chạy đến đau chân, xấu hổ đỏ mặt nhìn người qua lại, dây diều trong tay kém chút cũng bị gió thổi đi.
Ta cười vui vẻ với hắn, một giây sau, một bàn tay rắn chắn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay ta.
Ta quay đầu nhìn thấy sắc mặt Từ Lăng trầm như nước.
"Liễu Trì Tuyết, thật sự ngươi đã thay lòng đổi dạ?"
Hắn nói lời này làm cho ta thật sự không hiểu, giống như người ra ngoài nửa năm liền làm lớn bụng muội muội là ta.
Lý Vân Tu đột nhiên ném con diều trong tay đi, đi nhanh về phía bên này.
Một giây sau, phủ binh của Lý gia vây quanh ta cùng Từ Lăng.
"Từ tướng quân, không biết vị hôn thê của bản công tử đắc tội chỗ nào, nhưng bất luận thế nào, ngươi cũng không có tư cách đối xử với nàng như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!