Chờ khi xe ngựa đến Dương Tấn đã là ba ngày sau.
Bình thường có thể đi trong hai ngày, nhưng Lý Vân Tu sợ ta cảm thấy xóc nảy, cố chấp muốn kéo dài ra một ngày.
Chờ đến khi xuống xe, Lý Vân Tu vén rèm ra ngoài.
Sau đó hắn khẽ nâng cằm, đưa tay về phía ta.
"Bản công tử nể mặt nàng lần này, lần sau không thể tùy ý như vậy."
Trên miệng hắn nói vậy, nhưng trong lòng lại hung hăng ảo não hét lên.
[Không quản được cái miệng này!]
Nhìn thấy ta ngồi im bên trong không nhúc nhích chút nào, chỉ là khóe môi khẽ cười nhìn hắn.
Nội tâm Lý Vân Tu càng hoảng loạn.
[Xong rồi, nàng sẽ không để ý đến ta sao! Nếu nàng tức giận có thể trực tiếp đạp cho bản công tử một cước bay xuống dưới a?]
Nghĩ như vậy, Lý Vân Tu làm động tác nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, dịch dấn ra bên cạnh cửa xe.
Nhìn sợi tóc của hắn có chút loạn, còn có đôi mắt tròn đang híp lại.
Bỗng nhiên ta cảm nhận được niềm vui khi chơi đùa với con mèo.
Vậy là ta đưa tay về phía ta Lý Vân Tu, nhìn thấy đôi mắt màu vàng óng sáng lên.
Sau đó, khi mười ngón tay sắp chạm vào nhau, ta đột nhiên bám vào khung cửa tự mình xuống xe ngựa.
"Liễu Trì Tuyết!!!
"sau lưng truyền đến âm thanh xù lông của Lý Vân Tu. Ta vô tội quay đầu."Vân lang gọi ta có chuyện gì sao?
"Hắn lại không nói, cả người như có thuốc nổ mạnh mẽ lui về phía sau ba bước, kém chút đụng phải xa phu đang cất ghế bên cạnh. Ta nháy mắt mấy cái, cười vô tội nhìn hắn."Nàng, nàng suốt ngày học được từ chỗ nào xưng hô như vậy?!"
Trên mặt Lý Vân Tu nổi giận đùng đùng, nhưng trong lòng lại nở hoa.
"Vân lang không thích, vậy về sau ta sẽ không gọi như vậy nữa."
"Nàng dám!
"Lý Vân Tu nói hết lời, liền trực tiếp kéo tay ta bước nhanh về phía Lý phủ. Ta còn muốn nói thêm lại bị hắn trừng mắt."Ít trêu đùa ta!" bao nhiêu dữ dằn lại chỉ có thể thốt ra một câu.
Ai nha, bị phát hiện nữa nha, trong lòng ta có chút tiếc nuối.
Nhưng ngay lập tức cũng chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng đã đến Lý gia, trước tiên cũng phải đi bái kiến phụ mẫu Lý Vân Tu.
Đến lúc này ta mới phát giác được có chút hối hận.
Dù sao Lý gia cũng là vọng tộc, mà ta đã bị từ hôn, lại bị phụ mẫu chán ghét mà vứt bỏ, cái thanh danh như vậy, Lý Vân Tu không chê, nhưng không có nghĩa là phụ mẫu hắn không ngại.
Huống hồ trước đây ta còn xuất đầu lộ diện ở Lâm Châu, không có truyền đến kinh thành, nhưng Lâm Châu rất gần Dương Tấn, tóm lại là sẽ có người nhận ra ta.
Vừa nghĩ như vậy, tình trạng bây giờ của ta bây giờ có thể nói là hỏng bét.
Ta bị Lý Vân Tu kéo đi, còn chưa bước vào phòng, nhưng trong lòng ta đã trầm xuống.
Từ Lăng trêu đùa ta, hung hắn vố ta một cú đau đớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!