Chương 3: (Vô Đề)

Nghịch nữ! Ngươi nổi điên cái gì! Nói bậy cái gì vậy?!

"Một bàn tay ác liệt thẳng tắp đánh vào mặt ta, phụ thân nhu nhược của ta trước kia giờ phút này lại trở nên dũng mãnh phi thường. Dường như trong lòng ông ta đã quyết tâm, vì lấy lòng Từ Lăng, mà bạt tai này dùng mười hai phần lực, quyết tâm muốn đánh ch. ết ta. Nghĩ đến trong lòng ông ta, nếu có thể đem ta đánh đến bị ngốc, mặc cho bọn họ từ đây hắt nước bẩn là tốt nhất. Đáng tiếc, tay của ông ta vẫn như lần trước bị cản lại. Lý Vân Tu nheo mắt nhìn ông ta, đôi đồng tử vàng kim đã sớm mất đi nhiệt độ."Ngươi còn dám động thủ trước mặt bản công tử? Thật đúng là có can đảm.

"Khóe môi hắn nhếch lên lạnh lùng, mỗi chữ nói ra, sức lực trên tay phụ thân ta lại nàng thêm một phần. Đợi khi nói xong câu, cánh tay thẳng của phụ thân lại bị hắn bẻ gãy, ông ta hét thảm không ngừng, ngã xuống trong bụi đất. Mà Lý Vân Tu chỉ vuốt nhẹ quạt ngọc, ánh mắt băng lãnh đảo qua đám người."Chư vị đều mới chứng kiến, là kẻ này muốn tập kích bản công tử."

Phụ thân nghe xong lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch như tro tàn.

Ông ta sợ, ông ta biết ra tay với Lý Vân Tu và ta là hai hậu quả hoàn toàn khác nhau.

Theo giọng nói của Lý Vân Tu vang lên, bên ngoài phủ bỗng nhiên vang lên âm thanh bày trận.

Sau đó, một màu ánh sáng vàng rực rỡ dường như chiếu sáng lên toàn bộ cửa phủ.

Đây là vệ đội thiếp thân bảo vệ Lý Vân Tu, trong truyền thuyết Lý gia giàu phú khả địch quốc, quân lính trong phủ đều dùng mũi giáo khảm vàng.

Mà trên dưới trong thiên hạ, cũng chỉ có Lý Vân Tu mang theo vệ đội tùy thân vào kinh thành, là đặc quyền mà Từ Lăng cũng đều chưa từng có.

Đến lúc này, cả đám người mới nhao nhao lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian muốn Lý Vân Tu vớt giận.

Bọn họ rốt cục nhớ ra.

Tên công tử đeo ngọc bội vàng trước mặt này, không chỉ xuất thân từ thế gia, còn được thiên tử sủng ái, được Lý gia dâng cho toàn bộ quyền thế trong thiên hạ,

Liễu Như Yên sớm bị binh giáp vây quanh phủ doạ cho mềm chân ngồi trên mặt đất, thần sắc Từ Lăng lăng lãnh nhìn ta chằm chằm.

Phụ thân lăn lộn hai vòng trên mặt đất, trong lòng biết hậu quả nghiêm trọng khi đắc tội Lý Vân Tu, dứt khoát nhắm mắt giả ch. ết, ta nhìn thấy ông ta đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn gắt gao cắn chặt môi không lên tiếng.

Chỉ nói ông ta cũng là kẻ ngoan độc.

Lý Vân Tu được được hộ tống mở được ra ngoài, đi hai bước nhìn thấy ta còn đứng yên tại chỗ.

"Liễu Trì Tuyết." Hắn bỗng nhiên quay lại gọi tên ta, lập tức đưa tay về phía ta, hắn nói.

"Bản công tử mang ngươi đi khỏi nơi rách nát này.

"Phía sau Lý Vân Tu là ánh vàng rực rỡ, chiếu sáng nửa bầu trời, hắn chỉ đứng đó, lười biếng cười với ta. Nhưng đầu ngón tay run nhè nhẹ lại tiết lộ sự khẩn trương trong lòng hắn. Trong lòng ta bỗng nhiên khẽ rung động, vươn tay kéo hắn lại. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chúng ta cùng nhau đi ra khỏi Liễu phủ, không có chút lễ tiết nào nhưng lại không có người dám nghị luận nửa câu."Liễu Trì Tuyết!" đi đến trước cửa phủ, ta chợt nghe thấy sau lưng Từ Lăng hét lên một câu.

"Hôm nay nếu ngươi cùng hắn rời đi, chúng ta từ nay tuyệt đối không có khả năng!"

"Đầu ngươi có bị bệnh không.

"Ta nghe Lý Vân Tu lạnh lùng nói một câu, nhưng bàn tay hắn lại càng dùng sức nắm c.h.ặ. t t.a. y ta. Dường như thật sự sợ ta quay đầu lại. Nhưng ta cũng quay người lại bổ sung cho Từ Lăng một câu."Ngươi cũng sắp làm phụ thân rồi, cũng không phải chúng ta không trong sạch, suốt ngày ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, thật không biết làm người nam đức đặt ở đâu."

Dứt lời ta liền chủ động mang theo Lý Vân Tu chạy ra ngoài, hắn lại ở phía sau lưng gào to, nhưng trong lòng lại nở hoa.

"Chờ ta đưa nàng đi Dương Tấn, nàng không có cửa để hối hận đâu.

"Ta nghe thấy tiếng lòng của hắn nói. [Nếu Từ Lăng dám làm phiền nàng, trực tiếp đánh hắn thành thịt muối.] Ta nghe được lời này, trong lòng cũng có tính toán. Dù sao coi như triều đại có cởi mở như thế nào, hôm nay ta nháo trò như vậy, cũng coi như là nổi danh. Sau khi phụ thân nhận chức quan nhỏ này, ông ta luôn cảm thấy mất mặt vì ta buôn bán, bọn họ vốn không chấp nhận ta, huống chi bây giờ ta cũng không muốn nhìn thấy bọn họ. Vậy là ta liền quay người nói với Lý Vân Tu."Lý Vân Tu, mang ta về Tấn Dương đi."

Tiếng lòng bỗng nhiên bị đáp lại, mặt Lý Vân Tu lập tức đỏ lên, ánh mắt hắn lướt trên người ta, rất nhanh lại rời đi giống như bị bỏng.

"Cái này." tai Lý Vân Tu đỏ bừng, kém chút hắn đã cắn phải đầu lưỡi.

"Cô nương gia phải có chút thận trọng."

"Vậy ta không thận trọng ngươi còn thành thân với ta sao?"

"Thành thân! Tại sao lại không thành thân?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!