Chương 11: (Vô Đề)

Lúc ta lần nữa tỉnh lại, người đã ở trong kinh thành.

Từ Lăng sắp xếp cho ta ở trong phủ tướng quân, trong ngoài đều có trọng binh canh giữ.

Người duy nhất có thể vào trong chính là ba người nhà họ Liễu.

Bọn họ bị Từ Lăng gọi đến làm thuyết khách, muốn ta nhanh chóng cúi đầu trướng tướng quân.

Lúc Liễu Như Yên nhìn thấy ta, con mắt dường như có thể phun ra lửa, nhưng lại không thể không để ý những thị vệ đang canh giữ mà tươi cười nắm lấy tay ta.

"Tỷ tỷ phạm sai lầm lớn như vậy, tướng quân vẫn thành tâm đối đãi như cũ. Ngươi còn có cái gì không vừa lòng?"

Trên miệng nàng ta nói như vậy, nhưng khi xích lại gần ta lại hạ giọng hung dữ mở miệng nói.

"Liễu Trì Tuyết, tiện nhân ngươi thật sự là mạng lớn, tại sao ngươi còn muốn trở về?"

Ta nghe vậy chỉ cười, một giây sau, không chút do dự đưa tay tát lên mặt Liễu Như Yên.

"Liễu Trì Tuyết!

"Liễu Như Yên như phát điên, thét chói ta nhào về phía ta. Ta nghiêng người sang, làm Liễu Như Yên vồ hụt, ép nàng ta lên giường, đối mặt với nàng ta đang la hét."Bọn ngu xuẩn các ngươi, còn không cứu ta, ta là vị hôn thê của thiếu tướng quân, chủ tử tương lai của các ngươi!"

Liễu Như Yên vừa giãy dụa vừa hung hăng hét lên với hai thị vệ.

"Tướng quân của các ngươi còn bị ta đ.â. m một đao còn chưa bắt ta, chỉ bằng mấy người các ngươi, dám đụng đến ta sap? Ta ngạo mạn ung dung mở miệng. Một vòng thị vệ xung quanh nghe vậy hai mặt nhìn nhau, đến cuối cùng vẫn là không có ai tiến lên ngăn cản ta. Cứ như vậy, Liễu Như Yên bị ta tát mấy chục lần, thẳng cho đến khi hai bên gương mặt nàng ta sưng thật lớn ta mới buông nàng ta ra, đau lòng thổi thổi lòng bàn tay hơi tê tê."Liễu Trì Tuyết, ngươi dám làm vậy với ta, ngươi chờ đó.

"Liễu Như Yên đứng dậy khỏi giường, ánh mắt đầy oán độc nhìn ta. Nghe nàng ta nói như vậy, ta hơi khoát khoát tay, Liễu Như Yên lập tức thay đổi sắc mặt, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài. Nàng ta muốn đi tìm cứu binh chính là phụ mẫu bất công kia của ta. Thời điểm chạng vạng tối, phụ mẫu mang theo Liễu Như Yên bị thương trên mặt hung hăng đi đến. Ta nghiêng đầu nhìn mặt Liễu Như Yên lớn gấp hai mặt người bình thường, nhịn không được phốc một tiếng cười lớn. Nụ cười này, liền chọc điên bọn họ."Nghiệt chướng! Muội muội ngươi là thiếu phu nhân tương lai của phủ tướng quân, nếu nàng có chuyện gì bất trắc, ngươi có muốn vào phủ tướng quân làm thiếp cũng không có cửa, sao ngươi dám tổn thương nàng?!

"phụ thân là người đầu tiên nhảy ra chỉ vào ta mắng chửi. Khi nghe được mấy chữ thiếu phu nhân phủ tướng quân, trong mắt Liễu Như Yên hiện lên vẻ đắc ý, nhìn về phía ta đầy cao ngạo."Thật sao?

Sau này nàng ta thật sự trở thành thiếu phu nhân phủ tướng quân sao?"

Ta buông xuống một câu, xoay xoay chén trà, lại ngẩng đầu thổi thổi móng ta, ra vẻ buồn rầu mở miệng.

"Thế nhưng lần trước khi tướng quân cầu xin ta trở về, lại hứa hẹn cho ta vị trí chính thê."

Lời này vừa nói ra, ba người còn đang vênh váo hung hăng kia đều thay đổi sắc mặt.

"Tướng quân gọi các ngươi tới khuyên ta, cụ thể nói điều kiện gì, các ngươi sẽ không quên chứ?"

Trong mắt ta đều là ý cười, hướng về Liễu Như Yên, mở miệng.

"Dù sao ta cùng tướng quân cũng có tình nghĩa thanh mai trúc mã, khó bỏ khó phân, ngược lại hắn đối với ngươi như thế na trong lòng ngươi cũng nên biết rõ. Muội muội, hắn nói ngươi chỉ là công cụ để hắn chọc giận ta mà thôi."

Dưới ánh mắt của ta, toàn thân Liễu Như Yên bắt đầu run lên.

Đến cuối cùng, nàng ta sụp đổ lùi lại một bước, bỗng nhiên rút lấy đao từ bên hông thị vệ, bổ về phía ta.

"Ngươi đi ch. ết đi!

"Ta chờ chính là lúc này, Liễu Như Yên đ.â. m về phía ta đã bị ta tránh đi. Khi đám người bình tình lại, thanh đao đã nằm ngang trên cổ nàng ta."Ta muốn gặp Từ Lăng.

"Ta trầm giọng mở miệng. Những thị vệ kia lại đứng yên không động. Ta liền cười."Ta chỉ cho các ngươi thời gian nửa canh giờ, thời gian vừa hết ta liền xé bụng nàng ta, để cho Từ tướng quân của các ngươi có thể sớm gặp hài tử chưa thành hình của hắn.

"Sau lời này của ta, chỉ khoảng một nén nhang sau đã gặp được Từ Lăng. Có lẽ vì vết thương trên bụng chưa lành, cả người hắn nhìn có chút tái nhợt tiều tụy. Cho đến khi gặp ta, trong mắt hắn mới có chút ý cười, hắn nói."A Tuyết của ta thật sự là một con mèo có cá tính, ngươi muốn trực tiếp gặp ta có thể gọi người, cần gì làm động tĩnh lớn như vậy."

"Thả ta đi. Dùng trưởng tử tương lai của ngươi đổi mạng, đổi cho ta tự do."

Liễu Như Yên nghe vậy, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Từ Lăng, kêu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!