Giống như ta đã trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc.
Trong mơ ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương bốn năm tuổi, bỗng nhiên biến thành thanh mai trúc mã của Từ Lăng.
Thiếu niên Từ Lăng lúc đó bất chấp nắm lấy tay ta nói.
"Trì Tuyết, đời này ta có được ngươi, còn cầu mong gì nữa?
"Ta cùng hắn định hôn ước, hứa hẹn cho ta vị trí chính thê. Hắn nói, quãng đời còn lại của hắn đều dành để yêu ta, quyết không để ta chịu nửa phần uất ức. Ta nghĩ bên kia đã đầy đủ. Vậy là khi hắn nói muốn mua chút sản nghiệp, lại không tin tưởng người trong tộc. Vậy là vì đáp lại tình yêu của hắn, ta không để ý danh dự của khuê nữ, xuất đầu lộ diện bên ngoài, liều mạng thay hắn kiếm tiền. Vô tình truyền đến tin tức trong kinh thành, Từ Lăng sẽ đau lòng nhìn ta, hắn nói."A Tuyết, ta không quan tâm những cái kia, ta nhất định sẽ thành hôn với ngươi."
Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm.
Ta vì mở rộng sản nghiệp của Từ gia, thậm chí còn đối đầu với công tử Lý gia quyền cao chức trọng.
Ta gặp mặt Lý Vân Tu, nếu không phải cãi nhau thì cũng là động tay động chân.
Ngược lại hắn cũng không lấy lớn đè nhỏ, ta lại đặt cho hắn một đống biệt hiệu khó nghe.
Hắn cũng gọi ta là hổ cái.
Thẳng đến một ngày.
Công tử Lý gia bị người bắt đi, toàn bộ thành Dương Tấn đều bị lật tung lên.
Tông tộc Lý thị báo cáo triều đình thỉnh cầu viện binh, thiên tử tức giận, phái thân binh đến tìm kiếm.
Rất nhanh, tên tiểu công tử kia hoàn hảo không chút tổn hại được hộ tống trở về.
Tất cả mọi người đều vây quanh hắn nói lời bình an.
Ta ở phía xa xa đám người đó, liền biết được hắn chính là mặt trời trong đó.
Thân thế của thế gia quyền quý, chuyện như vậy cũng không hiếm.
Nếu thật sự Lý Vân Tu không được tìm thấy, tất cả mọi người sẽ đem thế thân trở thành chính chủ.
Thậm chí phụ mẫu của Lý Vân Tu, cũng không phát hiện được có chút thay đổi nào.
Thì ra chỉ cần mặc lên y phục hoa lệ, ai cũng có thể là Lý Vân Tu.
Đoạn thời gian kia, ta không có tâm tình cãi cọ cùng "hắn
". Thế thân học theo dáng vẻ của hắn đến cửa khiêu khích ta, ta cũng hờ hững lạnh lùng. Thẳng đến một ngày, cái người thật sự kia, từng cao ngạo lạnh lùng cùng ghét bỏ ngồi đối diện ta. Ta nhìn hắn, có chút sững sờ. Sau đó vô thức thốt lên."Hoan nghênh trở về.
"Có lẽ thời gian không có ai cãi nhau quá mức nhàm chán, chúng ta rõ ràng cùng ghét nhau, nhưng khi ta nhìn thấy hắn bình an, trong lòng mới thở phào một hơi. Đó là lần đầu Lý Vân Tu không cãi vã cùng ta. Hắn dùng đôi mắt mèo kia nhìn ta hồi lâu, sau đó trên mặt hiện lên ý cưỡi tự giễu."Lại là ngươi." Hắn nói.
"Cái gì?"
"Không có gì, chuyện của bản công tử ngươi ít hỏi lại." Sau một khắc lạnh lùng, hắn lại trở về cái dáng vẻ cay nghiệt ngạo mạn kia.
"Có bệnh hả."
Ta đưa mắt nhìn hắn đứng dậy đi ra ngoài, sau lưng lại tiếp tục gảy bàn tính.
Chuyện về sau, ta vốn không nên biết.
Nhưng trong mộng, tầm mắt ta lại dõi theo Lý Vân Tu.
Ta nhìn thấy hắn sau khi đuổi người làm xung quanh đi, một mình đi đến cuối hẻm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!