Chương 9: (Vô Đề)

Lại đến nhà Triều Tân sau một tuần, Hướng Vãn vẫn dạy kèm phần mình như thường lệ, còn nửa buổi ngoại ngữ cô không học mà cùng Triều Tân xuống lầu mua đồ ăn.

Hướng Vãn đã khá quen siêu thị này, nên tự đi đến một kệ hàng chọn cà chua.

Vừa cầm một quả đỏ mọng lên, bỗng cô sực nhớ tới lời Bành Hướng Chi mắng rằng mới ăn vài bữa cơm là thân với người ta, Hướng Vãn thấy cũng có lý.

Đúng là cô thích ăn cực kì.

Chỉ vì trước đây là tiểu thư tướng phủ, không tiện thể hiện sự tham ăn ấy ra mà thôi.

Xoa xoa eo, hơi tròn.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Vì vậy, cô nói với Triều Tân: "Chị Triều, hôm nay không ăn thịt viên cà chua nữa, được không ạ?"

"Hửm?" Triều Tân đang cầm một bó cần tây, "Sao vậy? Tuần trước nữa em nói ngon mà."

"Hôm nay muốn thanh đạm chút ạ.

"Hướng Vãn chớp chớp mắt. Rồi lại nhíu mày, nhỏ giọng nói:"Nhưng Bài Bài đang tuổi ăn tuổi lớn."

Triều Tân nhoáng cái hiểu ngay. Đôi mắt hạnh lạnh lùng liếc Hướng Vãn , rồi lại nhìn xuống bụng cô nàng: "Béo hả?

"Hai chữ ấy chỉ làm khẩu hình, không phát ra tiếng. Hướng Vãn thở dài:"Trước kia, buổi tối em chỉ ăn trái cây, giờ tuần nào cũng một bữa thịnh soạn, lại ăn muộn nữa, cứ có cảm giác hôm sau thức dậy là cằm lên nọng."

Triều Tân cười, nghiêng đầu giả vờ nhìn cằm đối phương: "Chị xem nào.

"Như đang trêu trẻ con. Hướng Vãn ngước cổ lên:"Có không chị?" Có nọng không ạ?"

Triều Tân cúi xuống, nhìn nghiêng: "Em nuốt nước bọt thử xem.

"Một tiếng nuốt khẽ vang, cổ Hướng Vãn trượt từ trên xuống dưới. Vốn chỉ định trêu thôi, nào ngờ cô nàng nghe lời như vậy, Triều Tân lại thoáng sửng sốt, không biết nên tiếp lời thế nào. Thế là cô bèn đứng thẳng người, mũi giày cao gót hơi nhếch lên, gót giày gõ nhẹ xuống đất hai cái, quay đầu đặt tay lên mớ dưa chuột tươi xanh:"Hình như không có."

"Ò.

"Hướng Vãn yên tâm, nét mặt còn tươi hơn đám rau dưa dịu đi, rồi cô vén tóc. Đoạn Hướng Vãn mở túi giữ tươi, cẩn thận chọn cà chua:"Chuyện studio, em hỏi chị Tô Xướng giúp chị rồi. Chị ấy nói mở một studio thì không cần nhiều tài chính, chủ yếu tùy thuộc vào quy mô của studio, cùng với vị trí, khu vực và kích thước văn phòng.

Nếu ê

-kíp âm thanh thì thường phải có phòng thu riêng, khi đó số lượng phòng thu và thiết bị sẽ chiếm phần lớn vốn đầu tư. Người thì phải tự tìm.

Nếu tài chính eo hẹp thì có thể tìm một diễn viên quen biết kiêm luôn ghi âm, những diễn viên lồng tiếng còn lại thì không cần phải thuê toàn thời gian mà ký hợp đồng cơ bản kiểu làm nhiêu ăn nhiêu.

Biên kịch và hậu kỳ không cần hợp đồng, cứ thuê người theo từng dự án là được.

"Thực ra thì đã làm trong nghề nhiều năm, Triều Tân cũng có quen biết sơ sơ, những việc này đa phần những chuyện ấy cô rõ cả. Chỉ là muốn bắt tay vào xây dựng quy trình thì vẫn phải tốn không ít công sức."Tô Xướng nói, thực ra mở studio đồng nghĩa với vận hành một công ty, cũng như bao ngành nghề khác, quan trọng nhất là nguồn khách hàng. Trước đây chị là một người nhận dự án, ký hợp đồng cá nhân khác với một nhóm nhận dự án.

Trước là người ta mời chị, sau này nhóm chị phải đi giành dự án."

"Do đó, việc duy trì mối quan hệ tốt với các nền tảng phát trực tuyến, bên phát hành, nhà đầu tư, nguyên tác, thậm chí một số tác giả hàng đầu có bản quyền cá nhân là điều cần thiết. Không thì chưa chắc người ta sẽ nhớ đến mình."

"Dự án lớn với nguyên tác tốt rất khó giành. Cái bánh chỉ có bằng đó thôi, ai cũng muốn ăn cả." Hướng Vãn cẩn thận đặt từng quả cà chua vào túi giữ tươi.

Hướng Vãn nói năng cách khéo léo, ám chỉ rằng cái tính không thích giao thiệp nhiều của Triều Tân có thể sẽ khó tạo được lợi ích cho sự phát triển của studio.

Thật ra nếu xét về thành tựu cá nhân thì Triều Tân đã chạm đến đỉnh rồi, nhưng muốn dấn sâu hơn vào ngành này, phát triển một cách lâu dài, bền vững thì vẫn cần phải đào tạo người mới.

Triều Tân chăm chú lắng nghe, rồi khẽ thở dài: "Cảm ơn em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!