Cơm canh được dọn lên, bò chần xối mỡ, canh sườn ngô thơm phức, ngó sen chua ngọt đưa miệng và cả một đĩa đậu đũa xào rau củ.
Như đã nói từ trước, Triều Tân không giỏi kết bạn với người khác lắm, nhưng vô tình cô lại chọn đúng cách rất hiệu quả.
Bởi vì nấu nướng tại nhà, sau đó cùng ăn, cùng rửa bát là cách nhanh nhất và dễ nhất để kéo gần khoảng cách giữa người với người.
Khi canh sườn ngô được bưng ra, Hướng Vãn đã đưa tay di chuyển miếng lót nồi vô cùng tự nhiên, hệt như thói quen có từ trước.
"Em sống cùng cha mẹ à?"
Thế nên Triều Tân lắm miệng hỏi một câu.
"Dạ không," Hướng Vãn cúi đầu xếp chén đũa, "Em không có cha mẹ."
Triều Tân ngơ ra: "Chị xin lỗi."
"Không sao ạ."
Bởi đoạn hội thoại ấy mà bầu không khí giữa hai người chợt trở nên gượng gạo. Triều Tân bấy giờ mới sực nhớ ra mình từng nghe bài phát biểu nhận giải của Hướng Vãn trong buổi Liên hoan Tiếng nói. Em nói em là người vô gia cư.
Bài phát biểu ấy cực kì hay, hay đến mức thi thoảng trong những đêm khuya vắng, người từng ngồi nghe dưới sân khấu là Triều Tân lại bất chợt nhớ lại đôi ba câu.
Nhưng cô không có trình độ văn hóa được như Hướng Vãn, không thể nhớ tất cả, cũng chưa từng thử tra lại.
Làm sao một người vô gia cư có được vẻ tri thức ấy? Một người vô gia cư sao có được đôi mắt sáng ngời động lòng thế kia? Vô gia cư hẳn có lẽ nên giống cô mới đúng, chẳng mảy may hứng thú với những gì chung quanh, thậm chí đôi lúc còn chán ghét thế giới.
Cười, không phải vì vui mà vì "cần". Còn khóc? Triều Tân chưa khóc bao giờ.
Cô gọi Bài Bài đang tẩy trang ra ăn cơm. Trong lúc vội vàng, sợi dây buộc đằng sau bị đứt, tóc xoã xuống. Triều Tân quay lại nhìn, đoạn ngồi xuống nhặt nó lên, quấn vài sợi tóc rồi ném vào thùng rác.
Sau đó, nghĩ nhà không còn nhiều dây buộc tóc nên cô tiện tay tách đôi đũa dùng một lần, giơ tay lên vấn mái tóc thành búi sau gáy.
Vài sợi tóc con lòa xòa bên má, trông vô cùng thoải mái. Hướng Vãn lại nhớ đến hình ảnh chị cởi giày cao gót.
Bài Bài lề mề bước ra, chào Hướng Vãn lần nữa rồi lễ phép ngồi bên tay trái.
Sau một phen làm mình làm mẩy, cô nhóc đã không còn sức làm trò nữa. Cũng không còn quá e dè, Bài Bài quyết định làm một người lớn thanh lịch và lạnh lùng.
Triều Tân đưa tay lấy chén, múc canh cho Hướng Vãn.
"Nếm thử xem mặn nhạt thế nào, không vừa chị sẽ thêm chút muối."
Hướng Vãn nhận bằng hai tay, nhấp một hớp: "Rất vừa miệng.
"Triều Tân gật đầu, giơ tay bảo Bài Bài đưa bát. Bài Bài lại hục hặc khó chịu, vì trước giờ chén đầu tiên mẹ lúc nào cũng đưa cho mình."Con tự làm.
"Nhóc con bĩu môi. Hướng Vãn mở to mắt, Triều Tân thì quá quen với cảnh này:"Kệ nó."
Rồi dùng đũa chung gắp cho Hướng Vãn một miếng sườn.
Ghen mà còn ghen với cả hai bên? Khó hiểu.
Triều Tân nấu ăn thật sự rất ngon, ngon hơn cả Vu Chu và dì Triệu. Canh lửa vừa tới, nêm nếm cũng vừa miệng. Đặc biệt là món canh sườn nấu ngô, vị ngọt thanh của ngô như thấm vào miếng thịt, nhưng không ngán, không ngán chút nào, thịt sườn được hầm mềm nhừ, cắn nhẹ một cái là tan ra từng thớ.
Hướng Vãn ăn rất ngon miệng, đầu mũi rịn mồ hôi, càng giống quả nho mọng nước.
Triều Tân phát hiện cô bé này cực thú vị, vì ăn uống rất lễ phép, từ tốn, trước khi cầm đũa còn phải tạo dáng, lau miệng thì chỉ nhón một góc khăn, như trong phim cung đình.
Hơn nữa, rõ ràng lúc ăn khúc sườn thì mắt sáng long lanh, nhưng đũa tiếp theo chuyển qua gắp món đậu đũa lại không mấy cảm tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!