Bốn mắt nhìn nhau, Bài Bài "Á!" một tiếng, cào phần tóc mái kẹp ngược bằng bờm xuống, ép sát cái thân hình đang mặc đồ ngủ vào tường, mượn hành lang che đi phần nào, chỉ lộ ra nửa cái đầu: "Chị, chị Hướng.
"Phần tóc mái bị kẹp gần nửa ngày cố chấp dựng đứng trên đầu, trông như hai con bướm đêm to tướng. Hướng Vãn phì cười:"Bé Bài Bài."
Tinh tế thêm một chữ "bé", hàm ý "em vẫn rất đáng yêu
". Bài Bài nháy mắt với mẹ rồi lùi lại. Triều Tân bước lên, bị Bài Bài kéo vào phòng tắm."Mẹ... con chưa rửa mặt!
"Từ trong vẳng ra tiếng kêu than nhưng gắng ghìm lại của Bài Bài. Tiếp đến là âm thanh mở nước. Bài Bài vừa rửa mặt vừa tiếp tục khóc:"Mẹ... con chưa rửa mặt!"
Tiếng cười nhẹ của Triều Tân cũng vang rõ mồn một, chị nhỏ giọng: "Cửa phòng tắm cách âm không tốt lắm đâu."
Hướng Vãn không khỏi bật cười.
Tiếng nước chảy bên trong im bặt, tiếng thút thít của cô bé nghẹn ngào trong cổ họng, rầm rì như mèo con.
Cửa mở, Triều Tân bước ra trước, xắn tay áo lên, tay dính chút nước. Còn Bài Bài vẫn dây dưa dây cà bên trong, như thể cần chuẩn bị tâm lý thêm một lúc nữa.
Hướng Vãn nghe Bài Bài gọi Triều Tân là dì, nhưng mối quan hệ của cô và Triều Tân chưa thân đến mức có thể hỏi thẳng.
Triều Tân đưa tay quẹt ngang đùi, vuốt phẳng váy, đoạn ngồi xuống sô pha hỏi Hướng Vãn: "Tối nay em rảnh không?"
"Em rảnh ạ."
"Lúc trước nhờ em chuyện kia, chị cũng ngại lắm. Nếu tối không bận gì thì em ở lại dùng bữa nhé?"
Thấy Hướng Vãn do dự, Triều Tân lại nói: "Tay nghề của chị... cũng được."
Hướng Vãn nhoẻn miệng cười, cung kính không bằng tuân lệnh.
"Em muốn ăn gì?
"Triều Tân hơi nghiêng người, đặt tay lên đùi đang bắt chéo. Rồi cô thẳng người lại, nhấc tay nhìn chiếc đồng hồ mảnh:"Hình như ở nhà không còn thức ăn, phải xuống mua. Cơ mà không xa, siêu thị ngay dưới lầu có bán."
"Chị đi mua, em chơi với Bài Bài một lúc nhé?
"Giọng Triều Tân rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt tam bạch vẫn rất lạnh lùng. Nói xong, chị bật TV lên. Hướng Vãn nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt - nơi giam giữ lòng tự trọng tan vỡ của một thiếu nữ. Thế nên cô dịu dàng nói:"Để em đi với chị.
"Trong nhà tắm chợt vang lên một chuỗi những âm thanh đứt quãng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Triều Tân liếc qua, rồi đứng dậy cầm áo khoác:"Đi thôi."
Hai chữ ấy được cô cố ý nói thật to, sau đó hả hê lắng nghe một tiếng khóc thảm khác vang lên sau cánh cửa.
"Triều Tân!
"Đang lấy túi thì cửa phòng tắm he hé mở, không thấy mặt thiếu nữ đâu mà chỉ nghe tiếng thì thào. Triều Tân nhìn xuống, thong dong bước đến, dựa vào tường. Giọng Bài Bài như gằn ra từ cổ họng, sợ Hướng Vãn đang đứng gần cửa ra vào nghe thấy:"Cướp chị Hướng của con hả!"
"Cần giành với con chắc?"
Triều Tân khoanh tay, mái tóc xoăn dài lướt qua má, giọng hờ hững, "Hướng Vãn vốn là CP với mẹ rồi."
"Á... mẹ..." Trái tim bé bỏng của Bài Bài bị tổn thương sâu sắc.
"Thấm thêm chút nước lên mái, ép xuống nữa.
"Triều Tân đưa tay đóng cửa giúp cô nhóc. Hướng Vãn choàng khăn quàng cổ, nhìn Triều Tân bước tới, mắt thoáng nét cười."Chị rất thích trêu con bé.
"Đợi Triều Tân thay giày xong, cô nhẹ giọng nói. Triều Tân lại thở dài, chờ cửa lớn đóng lại, hai người bước ra hành lang mới nói:"Lúc nhỏ con bé rất hay ủ rũ, cũng chẳng hứng thú với thứ gì, nên dù chuyện donate làm chị khó xử nhưng chị cũng không trách con bé nhiều.
"Triều Bắc lúc nhỏ không thường nói chuyện, sức khỏe cũng không được tốt, gầy như que củi, chăm lâu thế mà vẫn bị thiếu máu. Giờ thì biết già mồm, tốt hơn nhiều. Nói xong, cô lại liếc trêu Hướng Vãn:"Ban nãy nói đùa thôi, em đừng để ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!