Lúc ăn cơm, Bài Bài không khác thường lắm, chỉ hơi im lặng. Triều Tân định tâm sự với Hướng Vãn, nhưng Bài Bài bảo mình buồn ngủ, muốn ngủ sớm.
Rồi cô nhóc còn nói hôm qua ngủ mơ thấy ác mộng, muốn Triều Tân ôm ngủ.
Triều Tân nhìn Hướng Vãn, cười cười, hơi bất lực, nhẹ nhàng vòng tay qua vai Bài Bài.
Hướng Vãn vốn tinh ý, thấy vậy, cô nói mình về trường trước, chuẩn bị ít đồ quân sự.
Triều Tân tiễn Hướng Vãn ra cửa. Khi đến nơi, cô khẽ kéo tay em lại và họ trao nhau nụ hôn vội trong bóng tối hành lang.
Quay người, nét cười vẫn vương trên môi, Triều Tân chợt thấy Bài Bài đang đứng tựa vào tường, nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp như cún con bị bỏ.
Tim Triều Tân thắt lại.
Cô bước đến hỏi: "Con vào tắm rồi mà?"
"Dầu gội hết mất, con không biết chai mới để ở đâu cả.
"Bài Bài nhỏ nhẹ, mắt nhìn xuống nền gạch sạch bóng. Triều Tân khựng lại:"Vậy sao con ra đây mà không gọi?"
"Con vừa ra thôi," Bài Bài ngẩng đầu, nhìn dì bằng ánh mắt đáng thương, giọng chút gấp, "Con vừa mới ra, định gọi dì vào."
"Thế hả, vậy dì lấy giúp con.
"Triều Tân xoa đầu cô nhóc. Bài Bài kéo tay dì xuống, nắm chặt, giống như hồi bé, nắm lấy ngón trỏ của dì làm nũng:"Dì gội đầu cho con được không ạ?"
Triều Tân bật cười: "Lớn thế này rồi mà không tự gội đầu được à?"
"Bọt cứ chui vào mắt con." Bài Bài nói.
"Sao thế được? Nhắm mắt lại, cẩn thận tí là được."
"Nhưng lỡ bọt vào mắt, con gọi dì, dì phải vào cứu con ngay, thổi thổi cho con." Bài Bài kéo tay dì, đứng ngay cửa phòng tắm, nũng nịu không muốn buông.
"Được rồi," Triều Tân cười đáp, "Con gọi là dì vào cứu con ngay."
"Chạy xộc vào luôn ấy."
"Chạy xộc vào luôn."
"Chuẩn bị sẵn sàng ở cửa ạ."
"Dì chuẩn bị sẵn sàng ở ghế sô pha được không?" Triều Tân mặc cả.
"Cũng được."
"Vào đi nào."
Bài Bài yên tâm, tiếng nước chảy vang lên. Nghe thấy tiếng Triều Tân kéo cửa, cô nhóc lại gọi với ra: "Dì đừng đóng cửa."
"Ừ, không đóng.
"Triều Tân nghĩ có lẽ do hôm qua cô nhóc gặp ác mộng thật nên hôm nay muốn mình ôm ngủ. Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhắn tin với Hướng Vãn, dặn dò em chuẩn bị đồ đạc, rồi tán gẫu đôi câu. Bỗng, cô nhận được tin nhắn:"Em phải đi những mười bốn ngày lận đấy."
"Ừ, nhanh thôi."
"Không nhanh đâu, lâu lắm.
"Mười bốn ngày... bình thường mà, Triều Tân nghĩ. Vài giây sau, Hướng Vãn lại nhắn:"Nếu chị thấy nhanh, là chị không định nhớ em rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!