Lần đó sau khi chia tay, Triều Tân và Hướng Vãn đều bận.
Hướng Vãn bận với nhiều việc đầu năm học. Triều Tân giống như trước đây, mỗi ngày sau năm giờ chiều tan làm thì phải đến trường đón Bài Bài.
Bài Bài dạo này cực bám người, trẻ em khác ở độ sắp bước vào thời kỳ dậy thì, nhưng Bài Bài ngược lại càng ngày càng trẻ con. Cô nhóc làm bài tập một lúc lại kiếm cớ ra ngoài rót nước, rồi để Triều Tân đang ngồi sô pha ôm một cái.
Cuối tuần thứ ba của tháng Chín, Triều Tân phải bắt đầu công việc giảng viên ở studio SC. Cô không giỏi làm giáo án, vì vậy chuẩn bị mất mấy ngày. Mà Hướng Vãn phải tham gia đại hội động viên của trường, cũng không về.
Cuối tuần thứ tư của tháng Chín, Hướng Vãn đến khu ngoại ô Giang Thành là Tĩnh Lý để tham gia huấn luyện quân sự kín trong mười bốn ngày.
Hướng Vãn muốn gặp Triều Tân trước khi đi quân sự, thế là tối thứ Năm hẹn chị ăn cơm.
Cô định đặt nhà hàng, nhưng Triều Tân nói hôm nay hứa làm bít tết cho Bài Bài nên chỉ có thể ăn ở nhà.
Hướng Vãn suy nghĩ rồi đồng ý.
Thế là năm giờ rưỡi sau khi đón Bài Bài, Triều Tân tiện đường đến trường đón Hướng Vãn.
Thực ra có thể để Hướng Vãn tự về nhà, nhưng Triều Tân có tâm tư riêng.
Cô đỗ xe vào chỗ đỗ xe tạm thời ven đường, để Bài Bài ngồi trong xe đợi lát, còn mình thì vào trong sân trường.
Hướng Vãn không ở ký túc xá, mà ngồi ở bãi cỏ cạnh tòa nhà ký túc, trên chiếc ghế giảng màu vàng nhạt, tay áo em đeo băng đỏ.
Thấy Triều Tân, mắt cong lên, gót chân cũng nhúc nhích, nhưng không đứng dậy, chỉ cười nói: "Chị đợi em chút, sáu giờ mình đi."
"Sao đấy?"
Triều Tân đứng trước mặt cô nàng, quan sát em từ trên xuống dưới.
"Em đang trực ban."
"Trực ban?"
"Dạ," Hướng Vãn giải thích, "Chị bảo với em, có thể tham gia một số câu lạc bộ của trường mà. Đây là nét đặc sắc của trường, sau này chưa chắc có cơ hội, hôm nọ câu lạc bộ tuyển thành viên mới, em đi dạo một vòng."
"Sau đó thì sao?
"Triều Tân cảm thấy giọng điệu của Hướng Vãn thú vị. Hoặc có thể nói, Hướng Vãn là người rất thú vị, mấy ngày không gặp, em càng dịu dàng đáng yêu hơn, ngoan như một chú mèo chưa từng xòe móng vuốt."Em nhìn bên trái, rồi nhìn bên phải," Hướng Vãn nghiêng đầu sang trái, rồi nghiêng đầu sang phải, giọng nói uyển chuyển mang theo âm điệu trầm bổng cổ xưa, "Phát hiện ra một tổ chức tên 'Đội Bảo Vệ Trường'."
"Em không biết đó là gì, tưởng đội làm một số công việc y tế nên đi phỏng vấn." Cứu người gặp nạn, hành hiệp trượng nghĩa.
"Lúc phỏng vấn mới biết là đội bảo vệ trường, phụ trách quản lý trị an."
Triều Tân bật cười, giọng nói rất khẽ, có chút phấn khích: "Biết rồi sao em không chạy nhanh?
"Em sĩ diện, làm người thích giữ chữ tín, tuy là vô tình đâm đầu, nhưng không thể lâm trận bỏ chạy, thế là tự giới thiệu một phen."
"Cho dù là tự giới thiệu," Triều Tân liếc nhìn băng đỏ trên tay Hướng Vãn, "Em nhỏ xíu, cũng không thích hợp để được tuyển vào chứ?"
"Em cũng nghĩ vậy."
"Thế thì?"
"Nhưng hôm đó, chỉ có hai người đi phỏng vấn.
"Triều Tân không nhịn được, cười rạng rỡ dang rộng hai tay. Muốn ôm em. Hướng Vãn nhìn ra, lén quan sát xung quanh:"Chị cất cái tay đi."
"Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!