Chương 47: (Vô Đề)

Máy lạnh trong xe rất êm, phong cảnh hai bên đường từ lạ lẫm dần quen thuộc.

Bài Bài dậy sớm đi làm thủ tục nhập học, trưa thì bị dụ rửa bát, đùa với Bành Hướng Chi nên chắc mệt. Bên cạnh đó, hôm nay không mang điện thoại ra ngoài, thiếu nữ ngồi ghế sau, mí mắt bắt đầu trĩu xuống.

Một lát sau, tiếng hít thở đều đều vang lên.

Triều Tân liếc mắt nhìn qua, Bài Bài cuộn tròn ở ghế sau, quay mặt vào lưng ghế thiếp đi.

Lái xe thêm mười mấy phút, cô mới trò chuyện với Hướng Vãn.

"Em thân với họ thật đấy."

Hướng Vãn cười: "Em ở đây có người thân nào đâu, họ là người thân của em."

"Nhưng chị thấy," Triều Tân ngẫm, "Họ có chút hiểu lầm về quan hệ của chúng ta đấy."

Chị nói rất uyển chuyển, nhưng Hướng Vãn nghe hiểu, lòng ngưng đọng, sau đó nói: "Em không hề biết đạo diễn Bành sẽ nói vậy lúc ở bàn ăn.

"Cô và Triều Tân đã nói chuyện, hai người đạt được nhận thức chung là không bàn chuyện tương lai, nhưng chưa nói cho bạn bè. Giọng Hướng Vãn buồn bực, Triều Tân khẽ gọi:"Vãn Vãn."

"Dạ?"

"Chị không bài xích người khác tác hợp chúng ta, ngược lại, chị thấy hơi vui, vì trong mắt bạn bè của em, chị là người đáng để phó thác."

Cô cười nhẹ.

"Nhưng nhịp điệu của hai chúng ta, chị vẫn hy vọng mình có thể tự quyết định, em thấy sao?"

"Em đồng ý." Hướng Vãn nhìn chị, cười rạng rỡ.

"Có điều hôm nay đi ăn cơm, chị nghĩ tới một chuyện khác." Triều Tân vuốt ve tay lái, nói tiếp.

"Mời chị nói."

"Bành Hướng Chi nói, em buông Vu Chu rồi, thật sự buông bỏ sao?"

"Buông bỏ rồi." Hướng Vãn trả lời rất chắc.

"Nhưng chị nhớ trước kia ở sân thượng, em nói, không biết có phải vì cùng chị chung sống mới muốn hôn chị, chị còn tưởng"

"Chị tưởng," Hướng Vãn cau mày, "Em đối với chị... thay thế tình cảm?"

"Có không?

"Triều Tân phát hiện mình khá lo, đôi mắt nhìn về phía trước nheo lại. Hướng Vãn cười như gió xuân:"Em và Vu Chu đã nói rất rõ. Chúng em chỉ là bạn bè thân thiết và người nhà, không liên quan gì đến việc chị ấy có chấp nhận em hay không."

Triều Tân nghĩ nhiều, vì Hướng Vãn rất ngoan, cho nên khi em dựa vào người mình trước mặt Vu Chu, lúc đó có một giây, Triều Tân hoài nghi, liệu em muốn thân thiết với cô trước mặt bạn bè để mọi người yên tâm.

"Em chỉ không chắc về chính bản thân mình."

Hướng Vãn thở dài:

"Em chưa từng bắt đầu mối quan hệ như thế này, em hỗn loạn. Lúc em muốn hôn chị, em chưa rõ là vì ở cùng chị nên cảm giác ỷ lại trở thành yêu thích hay không? Em sợ mình ở thế giới này như chết đuối, em muốn túm lấy cọc gỗ nổi."

"Sau đó em và chị bị ấn nút tăng tốc, tuy thân mật, nhưng chưa chắc hiểu nhau. Cho nên, không chỉ chị sợ, em cũng nhát gan."

"Người ngoài nhìn vào, có lẽ hai bên tình nguyện, ở bên nhau dài lâu, vì vậy mới có chuyện khuyên nhủ. Em không từ chối ý tốt của bạn bè, nhưng em luôn cảm thấy, giữa em và chị, nếu muốn yêu, nên yêu tự do hơn."

"Tự do... hơn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!