Trước khi đến Triều Tân đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ Bành Hướng Chi thẳng như ruột ngựa.
Cô nhớ lại lúc hợp tác với Bành Hướng Chi
- người con gái quyết đoán này, đến việc kiên nhẫn nói thêm một câu cũng không có, môi đỏ rực, phô trương như tấm biển "Đừng chọc chị".
Chưa bao giờ nghĩ rằng sau lưng lại không kiêng kị gì thế này, nói chuyện giường chiếu cứ như ăn uống thường ngày.
Triều Tân vươn tay, xuyên qua mái tóc xoăn dày rậm của mình, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt da sau vành tai, sau đó nhéo nhéo dái tai, nghiêng đầu.
Đôi mắt lạnh lùng liếc, con ngươi hơi xếch, nốt ruồi lệ lành lạnh.
Bành Hướng Chi sửng sốt, rồi đó nhìn Triều Tân cười, vì ngón tay trắng nõn, dái tai ửng hồng thấp thoáng.
Chà, ra cây đa cây đề này là thế, hễ xấu hổ hay bối rối là tỏ ra lạnh lùng, hơn nữa càng ngày càng lạnh lùng.
Hướng Vãn cau mày, khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Bành Hướng Chi có chút trách móc.
Cái đồ thích méc người lớn, Bành Hướng Chi không nhịn được.
Muốn dùng gối ôm đập Hướng Vãn.
Hai người này chưa ở bên nhau mà phải không?
Nhìn người kia ngồi gác chéo chân, dựa vào tay vịn sô pha, người cũng chẳng nghiêng về phía Hướng Vãn lấy một chút.
Nhóc con hiểu gì hả?
Có biết nhìn ngôn ngữ cơ thể không? Triều Tân gác chéo chân, mu bàn chân hướng về phía Hướng Vãn, chứng tỏ muốn lảng tránh đấy.
Thế là Bành Hướng Chi khoanh tay lên lưng sô pha, nghênh ngang đối diện với Hướng Vãn, cười như con cáo muốn trộm gà:
"Sao? Chị đây không thể hỏi à?"
"Chuyện của hai ta, ngủ cũng ngủ cùng nhau rồi, trong ngoài của em chị thấy hết cả rồi."
Nhướn mày, nói đến đây thì thôi.
"Ơ...
"Hướng Vãn khẽ kêu lên một tiếng. Bành Hướng Chi đang nói đến chuyện năm ngoái cùng Hướng Vãn đi du lịch ở Kiềm Bắc, hai người ở chung phòng. Thỉnh thoảng, Bành Hướng Chi tắm xong không mang đồ ngủ, cứ thế mở cửa đi ra, Hướng Vãncũng bó tay."Chị với em chưa từng ngủ chung giường chung gối.
"Hướng Vãn dỗi, liếc mắt nhìn Triều Tân. Triều Tân đưa tay lên che mũi, không mấy hứng thú."Vậy chị khỏa thân em thấy chưa?" Bành Hướng Chi vươn cổ hỏi.
"Đó là chị..."
"Thấy chưa?"
"Ơ..."
"Không thừa nhận thì béo lên mười cân.
"Hướng Vãn khẽ hít một hơi, quay đầu đi, thôi nhìn Bành Hướng Chi. Phi lễ chớ nhìn, lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy. Bành Hướng Chi vuốt vuốt tay áo, nhìn hai người họ, mỗi người quay đầu một bên, ngực Hướng Vãn còn phập phồng, quá là đặc sắc."Ơ kìa, đùa thôi đùa thôi."
Cô "chậc", "Muốn nói hai người đấy, ai cũng biết cả rồi, không cần phải tỏ ra xa cách thế chứ?
"Bạn giường cô gặp không ít, nhưng cũng từng cùng một hai đôi ra ngoài ăn cơm, không nói là quá mức ân ái, nhưng chả giữ lễ giữ nghĩa như kia, kính nhau như khách thế này. Hai người họ không giống đã lên giường, mà giống vừa mới làm thủ tục ly hôn xong. Sô pha cũng ngồi mỗi người một đầu. Tin được chắc."Đi vệ sinh chút," Triều Tân đứng dậy, hỏi Bành Hướng Chi, "Trong đó sao?"
Bành Hướng Chi chỉ sang bên phải: "Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!