Chương 42: (Vô Đề)

Chưa đến cổng trường, tin nhắn WeChat của Hướng Vãn đã tới.

Em gửi sticker, hình cún con bước chầm chậm.

Triều Tân mỉm cười, nhắn lại: "Lo học đi em."

Cất điện thoại, bỗng dưng cô thấy lòng bình yên lạ thường, cả thế giới như thu bé lại vừa bằng một khung hình, sắc nét y giống mấy nét vẽ trong truyện tranh.

Triều Tân đứng bên đường mua cốc nước ép, ngắm nhìn dòng người qua lại. Lần đầu cô thấy đông đúc mà không hề ồn ào, ai cũng vui vẻ, hạnh phúc.

Về đến nhà, cô làm bữa sáng và trưa cho Bài Bài, rồi đến studio xem sơ. Hợp đồng thuê ba năm, trả tiền theo quý, đặt cọc một, trả trước ba. Thực ra bên trong chưa có gì, cũng chẳng cần phải đến tận nơi, nhưng cô muốn ghé qua.

Ngồi trong phòng một lúc, cô mở tất cả các vòi nước xem nước nóng lạnh có ổn không, rồi bật đèn, tắt đèn, rồi lại bật đèn.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần tầng một. Ban ngày nó không sáng lắm, nhưng cô cứ nhìn mãi.

Rồi cô đi lên cầu thang, xem kỹ xem có cần sửa sang lại không, mong là không cần, nghe nói sửa cầu thang rất phiền.

Đi một vòng, đại khái nắm được tình hình, cô đóng cửa, xuống lầu lái xe về nhà.

Ban đầu cô định liên hệ với đội thi công, nhưng làm phòng thu âm hơi đặc biệt, cô nghĩ, hay nhờ Hướng Vãn hỏi Tô Xướng xem sao?

Thực ra cô có thể hỏi người khác, nhưng cô muốn thông qua Hướng Vãn.

Bốn giờ rưỡi, thấy cũng gần đến giờ hẹn, Triều Tân lái xe đến Đại học Giang. Ngày thường đường hơi kẹt xe, đến Đại học Giang gần sáu giờ. Triều Tân vừa nhắn tin vừa đi đến dưới tòa nhà ký túc xá của Hướng Vãn, đợi em.

Hướng Vãn trả lời rất nhanh, Triều Tân cất điện thoại, đứng bên cạnh khu vườn, nhìn mấy cô gái từ ký túc xá đi xuống. Có người mặc đồ ngủ lấy đồ ăn, có người tay trong tay đi đến nhà ăn, cũng có người ăn mặc chỉn chu, chậm rãi bước ra, rồi khi nhìn thấy anh bạn trai đang đợi dưới vườn hoa, vội chạy tới.

Những chàng trai đã quen đợi người yêu thì thường không nhìn chằm chằm như Triều Tân, thường cúi đầu nghịch điện thoại.

Rồi các cô gái sẽ đến bên, có người gọi "anh

", có người khoác tay bạn trai. Thỉnh thoảng cũng có lúc"tâm linh tương thông

", người kia vừa xuất hiện, người đang đợi đã ngẩng đầu, cả hai nhìn nhau mỉm cười. Bầu không khí rất dễ ảnh hưởng đến Triều Tân, khiến cô không khỏi nghĩ, lúc Hướng Vãn xuống sẽ có biểu cảm gì, có thay quần áo không? Thực vậy, Hướng Vãn đã thay đồ, mặc váy hoa nhí xanh lá, da trắng tóc đen, dịu dàng, e ấp. Em xinh xắn đứng trước mặt cô, chào:"Tiền bối."

"Em gọi như vậy, dễ làm chị tưởng tượng ra cảnh chị đang đứng lớp dạy học ở trường này đó.

"Triều Tân khoanh tay nhìn Hướng Vãn. Hướng Vãn cười tủm tỉm. Triều Tân nghiêng đầu:"Đi thôi, ăn ở đâu?"

Hướng Vãn đi theo: "Đến nhà ăn số một đi chị, em mang theo thẻ sinh viên rồi, em muốn thử quẹt thẻ mua cơm."

"Trưa nay em không ăn ở nhà ăn sao?"

"Dạ không, trưa nay mấy bạn cùng phòng muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên, nên tụi em đến nhà ăn chuyên đồ Tứ Xuyên rồi. Mấy bạn bảo lẩu cay ở Đại học Giang nổi tiếng, phải thử cho biết."

"Thế nào?"

"Haiz," Hướng Vãn thở dài, "Không ngon bằng chị nấu."

Triều Tân nhíu mày, cười: "Chị có nấu lẩu cay bao giờ đâu?"

"Em so với canh cà chua thịt viên đó."

Được rồi, xoáy sang cả món khác.

"Hôm nay thế nào?" Triều Tân lại hỏi.

"Sáng nay sau lễ khai giảng, có người đứng đợi em ở cửa hội trường, hỏi em có phải là Hướng Vãn không, em nói phải, người đó hỏi em có thể ký tặng không, em ký rồi, bạn đó vui lắm, còn chủ động nói với em là sẽ không nói cho ai biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!