Hướng Vãn khẽ thở dài, cúi đầu.
Nhưng thang máy không đi xuống, nó bị người ngoài cửa ấn nút, mở.
Triều Tân đưa tay giữ cửa thang máy: "Tối nay em ở lại được không?"
Hướng Vãn ngước mắt, không nhúc nhích.
"Chị có chuyện muốn hỏi em, rất quan trọng." Triều Tân vẫn giữ cửa thang máy, mặc kệ nó phát ra tiếng "bíp bíp
"cảnh báo. Hướng Vãn bước ra, Triều Tân buông tay, nắm lấy tay em, đi qua hành lang, mở cửa, rồi bước thẳng vào phòng ngủ chính. Cẩn thận đóng cửa, Triều Tân để Hướng Vãn ngồi lên giường, cô đá dép lê, co chân ngồi đối diện. Váy ngủ rộng thùng thình, cổ áo trễ xuống, mái tóc xoăn bồng bềnh được vén ra sau tai. Đèn ngủ không sáng, cũng chỉ hơn phòng karaoke đôi chút, đủ để họ thấy nhau."Chuyện gì ạ?"
Giọng Hướng Vãn nhỏ nhẹ, có chút dè dặt.
"Em nói em đến từ rất lâu rất lâu về trước, lúc đó chị không hề không tin, vì khi đó chị nghĩ, dù em đến từ đâu, là người thế nào, chị cũng muốn ngủ với em."
"Nhưng chị hơi áy náy, vì thực sự chị không coi trọng chuyện này như em nghĩ, nên sau đó, trong suốt thời gian dài, chị không suy nghĩ kỹ về nó."
"Xin lỗi em."
Lần đầu tiên Triều Tân nói "xin lỗi
", giọng hơi khàn, khá quyến rũ, nhưng mang một sự chân thành hiếm thấy. Cũng khá căng thẳng, lông mày hơi nhíu, như thể không quen làm chuyện này. Hướng Vãn không muốn thừa nhận, rằng cô đã tha thứ cho chị rất nhanh, còn trước khi chữ"lỗi
"được nói ra. Vì cô gặp quá nhiều sự trốn tránh, quá nhiều lời qua loa, Triều Tân lại mở đầu quá nghiêm túc, nên cô muốn tha thứ cho chị. Cô cắn môi, nhìn Triều Tân, như thể đang múc nước trong lòng mình, từng chút, từng chút một, múc hết những tủi hờn ra ngoài. Nhưng chính cái động tác khuấy động đó lại khiến mặt nước gợn sóng, sắc mặt cô không còn kiểm soát tốt như lúc trước."Chị muốn hỏi em là, em đến từ đâu?
"Triều Tân nhìn Hướng Vãn chăm chú. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt, bờ vai, cánh tay và những ngón tay đang chống trên giường của Hướng Vãn."Triều Lý.
"Hướng Vãn đáp. Triều Lý... Kiến thức lịch sử của Triều Tân hơi kém, hình như cô có nghe nói đến, là triều đại nhỏ trong thời loạn lạc, giống như giai đoạn chuyển giao giữa các thời kỳ lớn."Cách đây hơn một nghìn năm," Hướng Vãn không quan tâm chị có biết hay không, chỉ nói, "Em lớn hơn chị rất rất nhiều."
Lúc nói rõ lai lịch của mình, cô cũng không quên tố cáo suy nghĩ lúc nãy của Triều Tân. Tuy được che giấu dưới giọng điệu kiêu kỳ, nhưng Triều Tân vẫn nhận ra và lại một lần nữa bị cô nàng làm cho tan chảy.
"Vậy em là... yêu quái?"
"Tu tiên?"
"Hay... uống thuốc trường sinh bất lão?
"Triều Tân nhìn đôi mắt long lanh của em, bắt đầu tò mò. Đôi mắt của em trước mặt giống như mắt nai, lại như ẩn chứa một chút tinh hoa của hoa đào. Hướng Vãn khẽ thở dài, không nhịn được, bật cười, cô nén lại, nghiêm mặt hỏi:"Em giống yêu quái chỗ nào?"
"Em sẽ ăn thịt chị sao?
"Hướng Vãn nghiêng đầu, chiếc cổ thon dài khẽ lắc lư, dịu dàng chất vấn. Triều Tân mấp máy môi:"Ăn rồi còn gì?"
Hướng Vãn không nhịn được, cắn môi cười, nhưng vẫn quay mặt đi chỗ khác, không muốn để Triều Tân nhìn thấy, nhưng cô quên mất việc che giấu dái tai đang đỏ ửng, vô tình để lộ ra ngoài.
"Em là người, giống như chị, một năm một tuổi, sinh lão bệnh tử." Hướng Vãn nhìn tấm ga trải giường trắng tinh, khẽ nói.
"Vậy, sao em đến được đây?"
"Hôm đó có sấm sét, em cũng không biết nữa, tự nhiên đến nhà Vu Chu, chị ấy cưu mang em."
"Vậy..." Triều Tân chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, "Em chưa từng lang thang cơ nhỡ."
"Chưa từng."
"Chỉ là lúc đó để nhập hộ khẩu, em không có lý do gì khác để giải thích lai lịch của mình, nên mới khai là "lang thang", coi như người không có hộ khẩu để làm thủ tục."
"Em xuyên vào..." Triều Tân nheo mắt, lòng cô khẽ dao động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!