Uống cà phê xong, chưa đến năm giờ, Triều Tân thấy không còn việc, chuẩn bị ra về.
Hướng Vãn tiễn chị ra xe, đứng trên lề đường, nhìn chị mở cốp, thay giày như mọi khi.
Thay xong, Triều Tân thấp hơn Hướng Vãn đang đứng trên vỉa hè. Cô dựa vào xe, nói với Hướng Vãn: "Chị đi đây, có việc gì thì gọi cho chị.
"Hướng Vãn không ngoan, không chào tạm biệt, chỉ nhìn Triều Tân. Mái tóc dài mượt mà, đen nhánh như mực, làm tôn lên làn da trắng mịn như lụa. Có lẽ vì mệt mỏi sau một ngày dài, mặt trông khá tiều tụy, không thể che giấu hết sự buồn bã trong ánh mắt. Triều Tân nhận ra, chữ"Vãn" trong tên Hướng Vãn, là "níu kéo
". Thế là cô suy nghĩ, khẽ hỏi Hướng Vãn:"Ra ghế sau được không?"
Đầy ẩn ý, như thể đang nói "mình có thể ăn chung viên kẹo
". Hướng Vãn mím môi cười, bước tới, mở cửa ghế sau. Triều Tân cũng bước vào theo, hai người ngồi đối diện nhau. Giống như trong nhà xe hôm đó, Triều Tân đưa tay ôm lấy mặt Hướng Vãn, định hôn. Nhưng cô dừng lại. Ban ngày trời sáng rõ, qua kính chắn gió phía trước và cửa sổ bên, có thể nhìn thấy một số phụ huynh đang cầm tờ rơi quạt mát. Triều Tân bất lực cười, rời khỏi Hướng Vãn. Hơi khó mà hôn, cô cứ liên tưởng đến cô bạn cùng phòng lúc nãy, đến cái cách do dự không biết nên gọi mình là"chị" hay "mẹ
". Cô khẽ nuốt nước bọt, nói:"Thôi vậy."
Thôi vậy... là sao? Hướng Vãn cảm thấy như có gì đó nhói lên trong ngực, ánh mắt cũng trùng xuống.
"Chị không quen ở đây." Triều Tân giải thích, "Em vào ký túc xá nghỉ đi, đợi bạn em đến rồi cùng ăn cơm."
Triều Tân vuốt ve khuôn mặt Hướng Vãn, mở cửa xe bước ra. Cô vịn vào khung xe, không nhúc nhích, chờ Hướng Vãn.
Hướng Vãn bừng tỉnh, ngồi trong xe ngước nhìn Triều Tân, im lặng vài giây mới bước xuống.
Hiếm khi cô có cảm giác không được chào đón, tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng nó mang ý nghĩa xua đuổi, nhất là khi người đó là Triều Tân.
Nhưng rồi cô nghĩ kỹ, cô với Triều Tân chỉ là bạn bè, chị nhiệt tình hay lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường.
Vậy nên cô vẫn đứng trên vỉa hè, nhìn Triều Tân ngồi vào ghế lái, hạ cửa kính xuống dặn dò: "Em vào đi."
Dừng một chút, lại nói: "Chăm sóc tốt bản thân"
Một lời dặn dò rất đỗi bình thường, vậy mà sao nghe cứ như "không gặp lại trong thời gian tới".
Hướng Vãn thấy hụt hẫng, lần này là thật sự hụt hẫng. Cô gật đầu chào tạm biệt Triều Tân, xoay người bước vào trường.
Chiếc xe khởi động, lăn bánh qua cổng trường.
Triều Tân liếc nhìn bóng lưng Hướng Vãn, lại thấy không đành lòng.
Chú mèo ngoan ngoãn trong lòng cô như bị bỏ rơi, vả lại còn không được một nụ hôn an ủi.
Quãng đường chỉ vỏn vẹn hai con phố, lái xe cũng chỉ là tăng tốc rồi giảm tốc, vậy mà Triều Tân lại nghĩ rất nhiều.
Mối liên hệ giữa cô và Hướng Vãn quá mong manh, ngoài việc từng ngủ với nhau và chuyện hợp tác ngắn hạn sắp kết thúc, thì chẳng còn gì khác.
Mà họ còn chưa từng tâm sự, trò chuyện về quá khứ của nhau.
Và mong manh nhất trong mối liên hệ này, là "lập trường
". Ngay cả Triều Tân cũng khó có thể thuyết phục bản thân rằng cô đưa Hướng Vãn đi nhập học với tư cách gì. Chỉ cần hai người vẫy tay chào tạm biệt, đường ai nấy đi như hôm nay, rất có thể những khoảnh khắc vui vẻ, bí mật kia sẽ bị lãng quên. Triều Tân khóa xe, lên lầu, mở cửa. Bài Bài vẫn xem"Hai Chị Em Nghèo Khó
". Thấy Triều Tân về, cô nhóc chạy chân trần đến, vừa nhìn cô treo túi xách, vừa ngập ngừng xin lỗi:"Trưa nay con hâm cơm bằng lò vi sóng, lỡ làm vỡ một cái bát, con sợ con bị thương rồi dì lo nên không dọn ạ.
"Khéo léo, sợ Triều Tân lo. Triều Tân cười. Bài Bài ngẩng khuôn bé xinh nhắn lên, chớp chớp mắt nhìn Triều Tân, nhìn trái nhìn phải, nói:"Nếu dì không vui, dì có thể mắng con, rồi nhìn con chằm chằm, giờ con sẽ dọn dẹp ngay."
"Hung dữ một chút cũng không sao đâu ạ.
"Triều Tân nhìn cô nhóc vài giây, ngồi xổm xuống, ôm lấy vòng eo nhỏ đến mức mong manh của Bài Bài, hít một hơi thật sâu như đang lấy sức. Rồi đứng dậy, nói:"Để dì làm cho, con xem tivi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!