Chương 37: (Vô Đề)

Triều Tân đứng ngay bên cạnh em, cố ý bỏ hết công hết việc hôm nay để đưa em đi nhập học. Cô còn nghe Hướng Vãn gọi điện cho Vu Chu và các bạn, nói "Không cần ạ, chị Triều đưa em đi rồi

", vậy mà em điền tên Vu Chu. Triều Tân đã ngủ với em, cả hai là lần đầu tiên, vậy mà em điền tên Vu Chu. Khi nghe cố vấn học tập nói"người bạn thân, gần gũi nhất

", em không hề do dự mà điền tên Vu Chu. Dãy số 11 chữ số đó cũng được viết rất trôi chảy, không biết, Hướng Vãn có nhớ số điện thoại của Triều Tân không. Cô bỗng nhận ra, mình quên hỏi Hướng Vãn có tiếc khi phải xa cô không. Hình như chỉ có mình cô nói nhớ nhung, lưu luyến. Nhưng Triều Tân không nói gì, lặng lẽ nhìn Hướng Vãn điền xong tờ đơn, rồi hỏi:"Em nộp học phí chưa?"

Hướng Vãn lắc đầu, Triều Tân bèn hỏi nhà ăn số một ở đâu, cùng Hướng Vãn kéo vali đến phòng tài vụ đối diện nhà ăn để nộp tiền.

"Không quẹt thẻ tín dụng được đâu em."

Cô giáo phụ trách tài vụ ngồi sau chiếc bàn làm việc màu đen, nhìn Hướng Vãn qua cặp kính.

"Vậy em dùng WeChat, Alipay được không ạ?" Hướng Vãn lấy điện thoại ra.

"WeChat, Alipay thì em phải nộp online chứ, ở đây chỉ quẹt thẻ thôi.

"Cô giáo nói. Hướng Vãn hơi khó xử, cô chỉ mang theo mỗi cái thẻ này, phía sau còn người đang xếp hàng."Quẹt thẻ này đi." Triều Tân lấy ví, tìm thẻ.

"Thẻ của chị gái em được không ạ?

"Hướng Vãn hỏi, vì cô không chắc có cần dùng thẻ của chính chủ không, nghe nói sinh viên chính quy được gửi thẻ ngân hàng, có thể trừ tiền trực tiếp từ đó, nhưng hệ tự học của cô thì không có. Nghe thấy hai chữ"chị gái", Triều Tân khựng lại.

"Được.

"Cô giáo nhận lấy thẻ, quẹt POS, rồi đưa biên lai cho Hướng Vãn. Cầm biên lai ra ngoài, Hướng Vãn cất kỹ, định chuyển tiền cho Triều Tân ngay tại chỗ:"Chị dùng WeChat hay Alipay ạ?"

Triều Tân không nhúc nhích.

"Chị đưa mã QR cho em đi.

"Hướng Vãn lại nói. Cuối cùng Triều Tân ngẩng đầu lên, nheo mắt hỏi:"Vội thế à?"

Vội đến vậy à? Đứng trước cửa không có mái che, phơi nắng đến toát mồ hôi, lông mày nhíu lại vì chói, vậy mà vẫn muốn lấy điện thoại ra chuyển tiền cho cô ngay.

"Em..." Hướng Vãn chớp mắt, không hiểu sao cô bỗng khó chịu.

"Không phải vội ạ, hôm nay nhiều việc lại toàn chuyện lặt vặt, em sợ quên mất." Cô kiên nhẫn giải thích.

"Quên thì sao?"

Triều Tân vén tóc ra sau tai, nghiêng đầu hỏi.

Hướng Vãn khựng lại, cô thấy Triều Tân cũng đổ mồ hôi, nhớ đến lần đầu họ đi uống cà phê vào mùa đông, Triều Tân đã khó xử, vòng vo với cô vì mấy vạn đồng tiền.

Cô vừa quẹt thẻ của Triều Tân hơn vạn, nên cô muốn chuyển lại cho chị ngay, sợ mình quên mất, sợ Triều Tân vì mối quan hệ đặc biệt với cô mà lại không tiện mở lời.

Không nợ nần, cô mới có thể thoải mái đòi hỏi, mới có thể để Triều Tân yêu chiều mình hết lòng, đúng không?

Hướng Vãn không chắc, nên cất điện thoại đi, thử dò hỏi bằng giọng điệu dịu dàng: "Vậy không vội, mình làm việc khác trước ạ, giờ nắng gắt quá, đứng đây không thoải mái."

Ánh mắt cô hướng xuống dưới, Triều Tân đang đi giày cao gót.

Cô lại thấy hơi hối hận, đúng là không nên đứng đây, vội vàng giải quyết chuyện tiền nong trước bao nhiêu người.

Xấu hổ thật.

Cô kéo nhẹ ngón tay út của Triều Tân.

Triều Tân thấy Hướng Vãn ngoan, tâm trạng bực bội cũng dịu xuống, dịu đến mức cô tự thấy cảm xúc vừa rồi của mình thật khó hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!