Mặt trời lên cao, Hướng Vãn mới tỉnh giấc. Trong phòng chẳng còn ai, cô đang nằm sấp bên mép giường.
Lại một giấc ngủ ngon.
Có Triều Tân ở bên đúng là tuyệt vời.
Song, Hướng Vãn bỗng cảm thấy không quen.
Có bao giờ em cảm thấy mình đang bước đi một mình trên thế giới này chưa? Không phải kiểu cô đơn thông thường, mà là kiểu lạc lõng giữa dòng người tấp nập, đầy dối trá.
Cứ ngỡ mình có gia đình, có sự nghiệp, có bạn bè, có tá việc phải làm từ sáng đến tối, có vô số lời yêu thương ngọt ngào trong hộp thư.
Nhưng mà hễ cứ thân mật với ai đó, hễ cứ được ai đó dang rộng vòng tay ôm lấy mình, chân thành với mình, đến cả lỗ chân lông của em cũng muốn mách cho em biết, em cô đơn đến nhường nào, em sợ hãi ra sao.
Thế giới này thật lắm trái ngang, nó dụ mình ngủ quên trong sự chậm hiểu, biến những thứ quan trọng nhất đời người thành những thứ chỉ có thể gặp gỡ tình cờ, chứ không thể cầu xin.
Rồi mình lại tự dỗ dành bản thân, rằng nó không quan trọng, không hề quan trọng. Và, kẻ đứng trên cao, lạnh lùng, vô cảm kia, tha hồ dắt mũi nhưng con người đã bị thuần, ngồi đó hưởng lợi.
Ít ai dám thốt lên rằng, tại sao, tại sao vậy?
Trừ khi khao khát đến tột cùng, hoặc là, được nếm thử một thứ tốt đẹp nào đó.
Lòng Hướng Vãn dấy lên một tiếng vọng nhỏ. Dường như cô, đã thật sự nếm được một thứ tốt đẹp.
Cô chỉnh lại áo ngủ, vào phòng vệ sinh chính để rửa mặt. Khi bước ra, Triều Tân và Bài Bài đã ngồi vào bàn ăn. Triều Tân đập quả trứng lên bàn, lăn lăn trong bàn tay, hỏi: "Dậy rồi à?"
Bài Bài cắn đũa, tinh nghịch nhìn Hướng Vãn: "Sáng nay em thấy phòng chị không có ai, hình như chị vừa từ phòng ngủ chính ra."
Ánh mắt nghi ngờ không hề che giấu.
"Hôm qua cô Hướng vào nhà vệ sinh xong, đi nhầm phòng." Triều Tân vừa bóc trứng vừa nói.
"Vậy hai người ngủ chung ạ?" Bài Bài cắn một miếng bánh bao, hai má phồng lên như chuột hamster.
"Không, mẹ vào phòng cô Hướng ngủ.
"Bài Bài ngẫm nghĩ, tuy cửa phòng cô Hướng mở, nhưng lúc đó dì Triều đã dậy chuẩn bị bữa sáng, không nói chắc được tối qua dì ấy ngủ ở đâu. Hướng Vãn kéo ghế ngồi xuống, Triều Tân đưa quả trứng đã bóc vỏ cho Bài Bài, rồi lấy khăn ướt lau tay, cầm bát bên cạnh, múc cho Hướng Vãn nửa bát cháo kê."Sao đi nhầm phòng được ta?"
Chuột hamster chưa chịu buông tha, vừa nhai bánh bao vừa hỏi.
"Kỳ lắm à?" Triều Tân thản nhiên, đặt bát xuống, "Hồi xưa con cũng vậy mà?"
"Lúc đó con còn nhỏ, mới tám tuổi."
"Ồ, giờ không còn là con nít tám chín tuổi nữa rồi, phải không?
"Triều Tân đưa đũa cho Hướng Vãn. Bài Bài hừ một tiếng, nói:"Mẹ đừng có coi thường con nha, ít nhất, về khoản ở chung này, con thấy mẹ thua con xa lắc.
"Sao lại nói vậy? Hướng Vãn vừa khuấy cháo vừa nhìn cô nhóc. Triều Tân lại lấy thêm quả trứng, tỉ mỉ bóc vỏ."Mẹ muốn con xài nhà vệ sinh một mình, cách mẹ nghĩ ra là mở cửa phòng, để cô Hướng vào," Bài Bài cười nói, "Chứ mẹ đâu có biết nhường phòng ngủ chính cho con."
Rồi mẹ với cô Hướng dùng nhà vệ sinh phụ, mỗi người một phòng ngủ, khỏi làm phiền nhau.
Cô bé đắc ý lắc lư trên ghế.
Triều Tân nhíu mày, thực sự cô không nghĩ đến chuyện đổi phòng ngủ, về cơ bản, cô không thấy việc mở cửa phòng là chuyện gì to tát.
Cô nhớ hồi trước ở ký túc xá, tám người một phòng, giường tầng, nhà vệ sinh dùng chung ở ngoài hành lang. Ngoài một cái rèm, chẳng có gì ngăn cách giữa các giường. Triều Tân còn lười kéo rèm, thay quần áo chỉ cần nghiêng người về tường, lộ cả tấm lưng trần nuột nà.
Nên cô cứ tự nhiên để Hướng Vãn dùng nhà vệ sinh trong phòng mình, đó là chuyện ban đầu. Còn bây giờ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!