Chương 32: (Vô Đề)

Triều Tân không thích bị lép vế, nên lần thứ ba, cô ở trên.

Dù ánh mắt nhìn xuống, nhưng tư thế như thần phục, quỳ gối trước Hướng Vãn, ngón tay ở trong. Tóc cả hai ướt đẫm mồ hôi, Triều Tân chẳng thèm bận tâm, cẩn thận hôn lên má em.

Ánh mắt Hướng Vãn thong thả, động tác cũng vậy, song vành tai, gò má đã ửng hồng, e ấp như thiếu nữ được điểm tô lớp son phấn tuyệt hảo.

Triều Tân cảm thấy mỗi khi hoan ái với Hướng Vãn, cô như bị đôi tay mềm mại của em ấy dẫn dắt, lạc vào một căn nhà tranh nhỏ xinh giữa rừng trúc xanh mướt trong màn mưa bụi.

Cô tự tay nghiền nát những cánh hoa tươi thắm làm son, làm phấn, sền sệt, nồng nàn, mang theo hương thơm quyến rũ đến mê người...

Việc khiến cô say mê không phải quá trình nghiền son, mà là khi thoa son phấn lên mặt em, được chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt trần của em ngay bên cạnh.

Hướng Vãn cũng thích cảm giác này, Triều Tân nhận ra, vì em cắn môi rất nhẹ, rất ngoan, như e thẹn, nhưng em chưa từng lùi bước dù một giây.

Hơn nữa, em rất đáng yêu.

Nếu được Triều Tân cho phép làm chuyện mình muốn, em sẽ theo bản năng nói lời cảm ơn.

Thế là Triều Tân cọ cọ tai Hướng Vãn, cười hỏi: "Sao em khách sáo thế?"

"Không nên cảm ơn sao ạ?

"Giọng Hướng Vãn nhỏ nhẹ. Ngón tay Triều Tân khẽ động. Nếu phải cảm ơn, thì người cảm ơn phải là chị chứ? Em làm chị thoải mái thế này cơ mà." Chẳng ai biết lúc này giọng nói của Triều Tân quyến rũ đến nhường nào, nhất là khi đang dùng ngón tay vuốt ve cằm Hướng Vãn.

Rồi cô ghé sát tai Hướng Vãn, thì thầm: "Sướng thật đấy."

Lời này thật táo bạo, Triều Tân không thường nói thế, nhưng giờ đây hơi mất kiểm soát, lông mày nhíu lại, hơi thở gấp gáp phả vào làn da Hướng Vãn.

Hướng Vãn cũng bị câu nói này k. ích th. ích, sống lưng tê dại.

Nằm trên giường, cô rúc vào lòng Triều Tân, vẫn lâng lâng.

Hướng Vãn không phải là người phóng túng, cô từng nói, mọi thứ của cô đều có chừng mực, nhưng không có nghĩa là cô chưa từng kiềm chế.

Thực ra, từ khi đến đây, cô vẫn luôn kiềm chế bản thân.

Vào thời điểm sai lầm, ở nơi sai lầm, làm một người không mắc sai lầm, hoặc nói đúng hơn là, người ít mắc sai lầm, chẳng dễ dàng gì.

Thế mà Hướng Vãn lại chọn con đường đặt mình dưới kính hiển vi, bị phán xét, bị chế giễu, bị tổn thương, bị dồn vào chỗ chết bởi những lời chỉ trích cay nghiệt.

Hướng Vãn chưa từng than phiền, vì cô ngoan.

Cô cũng chưa từng vượt quá giới hạn, vì cô rất hiểu chuyện.

Ước muốn vượt quá phận bậc nhất trong đời cô, chỉ là lúc không thể kiềm chế nổi lòng mình, khẽ đặt lên môi Vu Chu một nụ hôn.

Cô không cho rằng mình thực sự hòa nhập được với xã hội này, ngay cả khi sống ở đây một thời gian, đến kỳ kinh nguyệt, nhưng đó chỉ là thay đổi về thể xác.

Vào đêm nay, khi gạt bỏ mọi lễ nghi, phép tắc, phá vỡ những quy củ ăn sâu vào máu thịt suốt mười tám năm qua, buông thả tận hưởng khoái lạc, cuối cùng cô mới cảm thấy mình thực sự trở thành người hiện đại.

Hướng Vãn cảm thấy may mắn vì đã gặp được Triều Tân, một người tâm đầu ý hợp.  Cô rất thích cơ thể chị, tiếng thở d. ốc của chị cũng thật êm tai. Nhắm mắt, trong lòng là hương thơm sữa tắm quen thuộc của chị, còn trong đầu lại là hình ảnh đôi nhũ hoa ửng đỏ, bóng loáng sau khi bị mút mát.

Khi điều khiển được âm điệu, nhịp thở của Triều Tân, cô mới nhận ra, sâu thẳm trong mình đúng là có dòng máu "tham quyền cố vị

"của bậc cha chú, chỉ là nó không hề khó chịu, cũng không đáng ghét, mà thường ẩn mình dưới lớp vỏ bọc dịu dàng, từ từ bao vây con mồi. Triều Tân lười biếng ôm Hướng Vãn, tay cuốn lấy tóc, xoay vài vòng."Em thấy thế nào?

"Giọng nói trầm ấm, khàn khàn, nhưng vẫn quan tâm đến cảm nhận của Hướng Vãn như mọi khi. Hướng Vãn giơ tay lên nhìn, giọng nũng nịu:"Tay em đau."

"Đau?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!