Buổi thu âm đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, có điều Triều Tân không thu ban đêm, chiều nào cũng kết thúc đúng năm giờ, phải đi đón con gái tan học.
Vấn đề này đã được nói rõ trước khi ký hợp đồng, đương nhiên là Tô Xướng không có ý kiến. Vừa hay Vu Chu cũng đang muốn cô điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, vậy nên mọi người không hẹn ăn tối, cứ thế đúng giờ là tan làm.
Tô Xướng lái xe đưa Hướng Vãn về Tân Tân Gia Viên.
Hướng Vãn chào tạm biệt hai người, khoác chiếc ba lô nhỏ lên, ghé qua sạp đồ ăn ngay cửa ra mua hai bó rau.
Bụng nghĩ không biết nhà có còn đủ mì cho một bữa?
Đến đây đã hơn một năm, cũng lâu rồi cô chưa nhớ lại tháng ngày có người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót khi trước, cứ như đang sống một cuộc đời khác vậy.
Về đến nhà, việc trước nhất phải mở TV lên đã.
Đó là thói quen được hình thành lúc còn ở nhà Vu Chu. Tiếp đến, cô lấy hạt mèo đặt ngay cửa, xuống lầu cho mấy chú mèo hoang trong khu ăn.
TV vẫn để mở, thế thì khi trở lại sẽ cảm giác như có người đang chờ cô ở nhà.
Trong tiểu khu không nhiều màu xanh cây lá, chỉ đơn sơ một vườn hoa nho nhỏ thưa thớt vài lá cành ngọn cỏ, chẳng đủ phủ thân hình mấy chú mèo hoang. Hướng Vãn vẫn luôn tự hỏi không biết vào đông thì chúng phải làm sao, biết trốn đi đâu?
Có hai chiếc bát inox được đặt khuất bên mép bồn hoa, Hướng Vãn đổ thức ăn vào một cái, sau đó mở ba lô, lấy chai nước khoáng chưa uống hết ra đổ vào bát còn lại.
Chú mèo cam dạn nhất lập tức chạy đến, lê cái thân hình béo ú vùi đầu vào bát thức ăn. Bên cạnh còn có Tiểu Bạch, anh em tốt của nó, hai đứa hay rúc vào nhau sưởi ấm. Có điều Tiểu Bạch nhát gan, thường thì Hướng Vãn phải lui ra vài mét, nó mới dựng tai lên, dáo dác nhìn đông ngó tây bước tới.
Chân sau nó khập khiễng, như từng bị con người làm hại.
Hướng Vãn vặn chai nước khoáng, ngửa đầu nhấp một ngụm, tự cứu bản thân cũng bằng nguồn nước vừa cho mèo hoang uống.
Đến khi lên lầu trở về nhà, đèn cảm biến hành lang lại không nhạy, cứ lạch cạch chớp tắt hệt trong phim ma. Dựa theo trí nhớ, Hướng Vãn nhanh chóng tiến lên mấy bước, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Cửa đóng "cạch" một tiếng.
Cô treo túi và áo khoác lên giá áo ở lối vào rồi đi rửa tay.
Xong xuôi, thấy không đói lắm nên Hướng Vãn quyết định sẽ ăn một quả táo, thế là tiện tay rửa luôn quả táo.
Vu Chu từng nói, dinh dưỡng của táo nằm ở vỏ.
Ăn táo mà bỏ vỏ thì ăn cũng bằng không.
Hai chữ cuối, Vu Chu nói với giọng điệu dí dỏm, ánh mắt nhìn Hướng Vãn như thể đang ẩn ý điều gì.
Lại nhớ đến Vu Chu nữa rồi, vừa xuống khỏi xe Tô Xướng được nửa tiếng thôi.
Rộp! Táo giòn quá thể, cắn mà cảm giác như sụn tai vang lên sần sật. Hướng Vãn liếc qua TV, sau đó lật quyển sách trên bàn trà.
Nếu không có gì bất trắc xảy ra thì tháng Chín năm sau là cô có thể nhập học.
Trước lúc đó, cô cần tích góp thêm một ít nữa.
Thu nhập hiện tại ổn nhưng không dành dụm được nhiều, nhất là sau Tết, cô còn định mua cho bà Triệu một chiếc ghế massage. Bà Triệu là mẹ của Vu Chu. Vì trước đây cô ở nhà Vu Chu nên bà quan tâm chăm sóc, xem cô như con đẻ.
Hơn nữa, khi vừa mới đến, cô toàn dùng tiền của Vu Chu. Giờ mà trả lại chắc chắn chị sẽ không nhận, nhưng nếu tặng quà cho bà Triệu thì sẽ danh chính ngôn thuận hơn.
Lâu rồi chưa tan làm sớm như vậy, Hướng Vãn thấy không được quen. Trời vẫn chưa tối, vài tia nắng hoàng hôn còn quyến luyến, nấn ná ở lại. Hướng Vãn tựa trên bậu cửa sổ, trông ra ngoài qua ô kính không to lắm. Cảnh rất đẹp, thứ duy nhất không được hoàn hảo chính là tấm rèm lưới do chủ nhà lắp trên cửa sổ.
Rèm kiểu cũ, cũng không đẩy kéo được nên làm cô ngắm cảnh không được trọn vẹn.
Điện thoại chợt reo vang, tin nhắn từ Tô Xướng trong nhóm bốn người "Cung Hỷ Phát Tài".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!