"Ý chị Triều là..." Hướng Vãn chột dạ, ngước nhìn Triều Tân với ánh mắt nghi hoặc.
"Em nói em muốn hôn chị mà?"
Triều Tân đưa mắt nhìn về phía xa xăm: "Em nói em không rõ, vậy thì không cần rõ, có thể."
"Chị không biết thích là gì, tình yêu là gì, chị không cần..." Cô khoanh tay, tựa vào lan can, hướng về phía gió thổi miên man gần mười dặm, "Có lẽ là an ủi? Chị không biết nữa."
"Thực lòng thì chị thấy khá thoải mái. Em có thể làm bất cứ thứ gì em muốn với chị."
Đôi khi Triều Tân dễ dãi với những cám dỗ, kiểu như lúc học hút thuốc chẳng mảy may suy nghĩ.
Ban đầu, Triều Tân cặp kè với đứa bạn cùng phòng làm ở quán bar kiếm tiền nhanh, rồi lén lút hút thử một điếu trong nhà vệ sinh.
Đầu óc choáng váng, khói thuốc làm cô ho sặc sụa, như thể lần đầu đi tàu lượn siêu tốc, bỗng dưng Triều Tân lại thấy hoang mang về cuộc đời.
Kỳ lạ là hồi đó Triều Tân uống rượu tì tì mà hút thuốc lại say.
Nhưng sau cơn choáng váng ban đầu, đến điếu thứ hai thì cô thấy thoải mái.
Mỗi hơi thở ra như thể gỡ bỏ được chút áp lực đè nặng trong đầu, cảm giác vụn vỡ, rời rạc bị tống ra ngoài. Có lúc đầu ngón tay bủn rủn, Triều Tân đưa bàn tay ra trước mắt, ngọ nguậy, tận hưởng sự lâng lâng rồi tỉnh.
Như vừa trải qua một kiếp nạn.
Đối với Triều Tân mà nói, ha. m mu. ốn chẳng mấy liên quan đến tình cảm. Song người sống trên đời, thỉnh thoảng cũng nên phá cách, làm vài chuyện ngoài khuôn khổ cho bản thân thoải mái, cô nghĩ vậy.
Cô xem đó như một sự phản kháng nho nhỏ với thế giới, bởi lẽ thế giới này thường khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khó chịu.
Nếu như Hướng Vãn đối xử với cô bằng sự chân thành của một người bạn, trăn trở về tình bạn và mối quan hệ thân thiết giữa hai người, có lẽ Triều Tân sẽ lúng túng đôi chút.
Nhưng Hướng Vãn nói rằng, em xem Triều Tân như Vu Chu, hơn nữa còn nảy sinh ha. m mu. ốn được hôn cô. Vậy thì cô cảm thấy, có thể tách bạch vấn đề, chỉ bàn luận về việc đó mà thôi.
Cũng giống như việc thỏa mãn cơn đói, nghiện thuốc.
Hướng Vãn không hiểu lắm những lời Triều Tân nói, nhưng hai chữ "an ủi
"khiến cô chạnh lòng. Cô nhìn góc nghiêng khuôn mặt Triều Tân, một lần nữa muốn hôn. Triều Tân và Vu Chu là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt. Khi cô thổ lộ ha. m mu. ốn của mình với Vu Chu, phản ứng đầu tiên của Vu Chu là phủ nhận, là đẩy cô ra, là nghiêm túc nói với cô rằng - đây không phải tình yêu."Em suy nghĩ cho kỹ rồi mình hẵng nói chuyện khác.
"Nhưng câu trả lời của Triều Tân lại nằm ngoài dự đoán của Hướng Vãn. Chị nói với cô rằng, em không cần suy nghĩ làm gì, chẳng sao cả, thoải mái là được, mình có thể làm những chuyện khác thường. Vì cả hai không ai cảm thấy bị xúc phạm. Trên đường đời, Hướng Vãn luôn quan sát, luôn suy nghĩ, luôn học hỏi, tất cả mọi người cố gắng để cô"hiểu", để cô "nắm bắt
"quy tắc sinh tồn của xã hội này, mong cô mau trưởng thành. Chỉ có Triều Tân nói với cô rằng, em không cần phải hiểu quá nhanh. Câu nói ấy thật mê hoặc, thật dễ khiến người ta chìm đắm, thật dễ khiến Hướng Vãn rung động. Sau cuộc trò chuyện ấy, khi Tiểu Chu quay lại, thấy hai người im lặng hơn hẳn. Triều Tân nói với Tiểu Chu:"Khỏi xem căn kia, hôm nay cọc luôn. Em xem thủ tục ký hợp đồng thế nào? Hình như chị không mang theo chứng minh thư."
Tiểu Chu nhíu mày, mặt áy náy: "Chị, vừa nãy chủ nhà gọi điện đến đấy ạ. Cô ấy nói không cho thuê, đã liên hệ với một người thuê nhà qua ban quản lý rồi, người ta cũng đặt cọc xong xuôi."
"Em nói mãi, bảo là không có trung gian môi giới thì không đáng tin đâu, khuyên mãi, chị xem, em gọi điện thoại lâu vậy rồi đấy. Nhưng mà chủ nhà thấy cho người quen của ban quản lý thuê cũng được, nên bọn em bó tay.
"Tiểu Chu thở dài. Triều Tân mỉm cười, nói:"Không sao, xem căn khác vậy."
"Vậy còn căn ở bên văn phòng kia ạ, chị muốn xem nữa không?
"Tiểu Chu vội hỏi. Triều Tân lắc đầu:"Hôm nay hơi mệt rồi, hôm khác đi.
"Nói rồi cô cùng Hướng Vãn và Tiểu Chu xuống lầu với vẻ mặt thất vọng. Ba người chia tay nhau trước cửa hàng, đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại bên cạnh lấy xe. Triều Tân có chút tiếc nuối, Hướng Vãn biết. Hai người cùng nhau vẽ nên viễn cảnh về cách bài trí trên sân thượng. Dù là gì đi nữa, một khi đã chất chứa những ảo vọng, thì ý nghĩa cũng sẽ trở nên khác biệt. Triều Tân mở cửa ghế lái, Hướng Vãn đứng bên ghế phụ, hỏi:"Muốn hút thuốc không?"
Triều Tân vịn tay vào khung cửa, cười: "Hết thuốc rồi."
Nói rồi cúi người chui vào trong, nhưng Hướng Vãn ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi: "Muốn hôn không?"
Triều Tân dừng lại, ánh mắt vốn lạnh lùng khẽ liếc sang phải, sau đó đứng thẳng dậy, đóng cửa ghế lái, đi vòng ra ghế sau, mở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!